Cha của Thịnh Nghiên là một quan chức quân sự cấp cao, và giới truyền thông cần phải cẩn thận khi viết tin về ông ấy. Sẽ thật tệ nếu họ nhận được thư cảnh cáo.
Vì vậy, với tư cách là vợ của Thịnh Nghiên, cậu cũng rất thích thú với cách đối xử này.
Cậu cũng không tìm thấy thông tin hữu ích nào.
Đang nghĩ biện pháp khác tìm kiếm ký ức, Ngôn Văn Gia đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.
Ai?
Ngôn Văn Gia đầu tiên đoán đó là mẹ mình, Trì Ca. Bà đã không hỏi về cậu kể từ khi cậu từ bệnh viện trở về, có lẽ bà muốn trực tiếp đến gặp cậu.
Cậu đặt máy liên lạc xuống, lớn tiếng hỏi: "Mẹ? Mẹ đã đến rồi sao?"
Không ai trả lời cậu. Ngôn Văn Giai từ trên giường đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, đứng ở cửa là một thân ảnh cao gần bằng khung cửa.
——Là Thịnh Nghiên.
Ngôn Văn Gia nhất thời không phản ứng lại, tại sao hắn lại quay lại?
Hắn không thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài à?
Thịnh Nghiên nhẹ nhàng liếc cậu một cái, sau đó quét toàn bộ phòng ngủ, tiến lên một bước, đóng cửa phòng ngủ lại.
Ngôn Văn Gia nhìn thấy tư thế của hắn, trong lòng không khỏi có một loại dự cảm không tốt, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, không mang dép, chân trần giẫm xuống sàn nhà.
"Anh về rồi à? Có chuyện gì à?" Cậu cố gắng không để giọng mình run lên.
Ôi trời, mới gặp nhau có hai lần mà cậu đã sợ Thịnh Nghiên như vậy rồi.
Thịnh Nghiên im lặng nhìn cậu một lúc, ánh mắt hắn chỉ liếc nhìn Ngôn Văn Gia, tóc cậu dựng đứng lên, lùi về sau một bước, cách xa Thịnh Nghiên, lại nhắc nhở đối phương: “Anh có chuyện gì vậy??"
"Hôm nay là thời kỳ nhạy cảm của tôi." Thịnh Nghiên nhìn thấy cậu càng ngày càng lùi về phía sau, và một dấu vết mỉa mai hiện lên trên đôi môi mỏng của hắn, như thể Ngôn Văn Gia lại làm điều gì đó sai trái, và tự mình mở cà vạt nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Cậu cố ý à? Được rồi, thế thôi. Cởi hết đi."
"Tôi không muốn lãng phí thời gian."
Ngôn Văn Gia nhìn hắn cởi cà vạt, hắn còn nhìn cậu với ánh mắt khao khát trần trụi, cậu càng lúc càng hoảng sợ. Cậu không có tình cảm gì với Thịnh Nghiên. Trước đó, Thịnh Nghiên chỉ là một người xa lạ.
Đơn giản là cậu không thể làʍ t̠ìиɦ với một người lạ trong giây tiếp theo.
"Nghe tôi nói, Thịnh Nghiên, tôi không thể ở bên cạnh anh - Tôi thua rồi -" Ngôn Văn Gia lại lùi về phía sau hai bước, thân thể không cẩn thận va vào chiếc bàn cạnh giường ngủ, gót chân đau nhức dữ dội, khiến giọng nói của cậu run lên nên khi cậu nói liền hơi vấp một chút.
Ngôn Văn Gia nhìn lại, không để ý đến cơn đau ở gót chân, quay lại tiếp tục giao tiếp với Thịnh Nghiên. Sau đó, cậu nhìn lên, Thịnh Nghiên đã đi trước mặt cậu mà không hề hay biết.
Nghôn Văn Gia sợ đến mức dựa lưng vào bàn đầu giường, nửa thân trên gần như lơ lửng trên không.
“Thịnh Nghiên đừng tới đây——!”
Cậu còn chưa nói xong, Thịnh Nghiên có vẻ không kiên nhẫn nghe cậu nói bậy, ôm lấy eo cậu rồi giơ tay ném cậu lên giường.
Ngôn Văn Gia ngã xuống đệm, đầu như bị vỡ vụn, choáng váng mấy giây, cố gắng lắc đầu, mới cố gắng đứng dậy khỏi giường.
Đột nhiên lưng cậu nặng trĩu, cậu buộc phải nằm lại trên giường.
"Nằm úp xuống, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu." Thịnh Nghiên lạnh lùng nói.
Ngôn Văn Giai cảm giác được có bàn tay đang cởϊ qυầи mình, cố gắng giãy giụa: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tên khốn kiếp! Anh lại dám làm chuyện này!"
Lời buộc tội cuối cùng khiến đôi tay dừng lại một lúc, "Cậu nói gì vậy? Ngôn Văn Gia, sự kiên nhẫn của tôi rất có hạn, nếu cậu không hợp tác với tôi nữa, đừng trách tôi bây giờ đã rời đi."
Ngôn Văn Gia áp đầu vào đệm, lưng cong lại, hai tay nắm chặt quần, phía sau gầm lên: "Cút! Cút! Cút đi!"
Bây giờ cậu thật sự rất ghét Thịnh Nghiên, đúng là một người chồng, dù cậu có thích hắn hay không thì cậu cũng chỉ muốn Thịnh Nghiên chết nhanh thôi!
Có lẽ vì chưa bao giờ nhận được sự phản kháng và mắng mỏ dữ dội như vậy từ Ngôn Văn Gia, Ngôn Văn Gia cảm thấy sức lực đang giữ mình trên lưng nới lỏng. Ngôn Văn Gia lập tức cuộn tròn và nhanh chóng trèo ra khỏi sự chống chế Thịnh Nghiên.
Sự né tránh của cậu quá rõ ràng, một tia bối rối và bối rối hiện lên trên khuôn mặt của Thịnh Nghiên. Hắn nhanh chóng nghĩ rằng đây là Ngôn Văn Gia, những cảm xúc này nhanh chóng biến mất và nói: "Ngôn Văn Gia, cậu đang làm gì vậy? Cậu có biết hôm nay là thời kỳ nhạy cảm của tôi không. Khi cậu ra ngoài vào buổi chiều, cậu thậm chí còn không nhắc nhở tôi. Bây giờ cậu quay lại gặp tôi, cậu lại—”
Hắn nói một câu tục tĩu rồi nói: “Cậu nghĩ tôi đặc biệt muốn ngủ với cậu phải không?”
Ngôn Văn Gia không thèm nghe hắn nói gì, chỉ nói.
“Cút đi!”
"Được, được! Làm tốt lắm! Đây là những gì cậu đã nói, Ngôn Văn Gia! Cho dù sau này cậu có cầu xin tôi, tôi sẽ không bao giờ động tay vào cậu nữa!" Thịnh Nghiên trả lời mà không nhượng bộ.
Ngôn Văn Gia cúi đầu, không muốn nhìn hắn, thấy Thịnh Nghiên vẫn không ăn năn và dường như không cảm thấy mình làm gì sai, hắn chửi rủa nhỏ, quay người, mở cửa và sải bước ra ngoài.