Chương 4

“Đau quá.” Ngôn Văn Gia bịt mũi, ép nước mắt sinh lý chảy ra.

Thịnh Nghiên dường như đang nói chuyện với ai đó, hắn dừng lại khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Ngôn Văn Gia, và sau đó cậu nhìn thấy Thịnh Nghiên đang nói chuyện với một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng.

Khi nhìn thấy Ngôn Văn Gia, bà ấy lo lắng đến gần và hỏi: "Gia Gia, Tiểu Nghiên nói con không sao, nhưng tại sao cuối cùng con lại vào bệnh viện? Hãy đến nói cho ta biết."

Ngôn Văn Gia cũng không có ấn tượng gì với người phụ nữ trước mặt, và có chút xấu hổ trước sự quan tâm của bà. Cậu vô thức nhìn Thịnh Nghiên, người đang đứng sang một bên, cau mày.

"Gia Gia?" Người phụ nữ trước mặt càng thêm lo lắng. Bà không khỏi đưa tay chạm vào má Ngôn Văn Gia.

Ngôn Văn Gia theo bản năng né tránh tay bà, sau đó nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, lập tức nói.

“Con không sao, cảm ơn.”

"Gia Gia, con sao vậy?" Đối phương càng thêm lo lắng, bà vươn tay nắm lấy Ngôn Văn Gia cánh tay, nhìn trái nhìn phải, nói với Thịnh Nghiên: "Tiểu Nghiên, con còn nói không sao gì chứ, mau quay trở về phòng đi, tạm thời đừng xuất viện."

Trước khi Ngôn Văn Gia nói bất cứ điều gì, Thịnh Nghiên cau mày sâu hơn khi nghe những lời của bà. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, hắn không từ chối nắm lấy cổ tay Ngôn Văn Gia và kéo cậu đến bên mình.

"Các bác sĩ đã đồng ý cho cậu ta xuất viện. Mẹ vẫn không tin lời bác sĩ nói sao? Dù mẹ có hỏi bao nhiêu lần thì con cũng sẽ đáp lại như vậy. Hôm nay con còn có việc phải làm, nên con sẽ rời đi trước."

Sau đó Ngôn Văn Gia buộc phải chạy một mạch và bị Thịnh Nghiên kéo ra ngoài ngay khi bước ra khỏi bệnh viện, Thịnh Nghiên nhanh chóng hất tay Ngôn Văn Gia ra nhanh đến mức giống như chạm phải một thứ gì đó rất dơ bẩn vậy, không chậm một giây một phút nào mà đã muốn vứt bỏ cậu đi

Ngôn Văn Gia nhìn hành động của đối phương, càng nghĩ cậu càng cảm thấy khó chịu hơn.

Sau khi lên máy bay, Thịnh Nghiên ra lệnh về nhà, sau đó ngồi vào chỗ của mình, nhắm mắt lại bình tĩnh lại, coi như Ngôn Văn Gia không tồn tại.

Vừa lúc Ngôn Văn Gia không có gì để nói với hắn, tuy rằng cậu có rất nhiều thắc mắc, nhưng nhìn thấy Thịnh Nghiên vẻ mặt nói chán ghét cậu, cậu tốt nhất nên tìm người khác hỏi rõ ràng.

Chế độ lái tự động của máy bay rất nhanh và mượt mà, Ngôn Văn Gia nhìn ra ngoài cửa sổ. Các quảng cáo ba chiều trên màn hình lớn bán sản phẩm và những người nổi tiếng đã được thay thế bởi những người mà cậu không nhận ra.

Ngôn Văn Gia tự nghĩ rằng sáu năm là thời gian đủ để máy liên lạc được cập nhật nhiều lần. Cậu cần phải bù đắp lại những thiếu xót về thế giới bên ngoài của mình trước khi trí nhớ có thể được phục hồi.

Tuy nhiên, điều đầu tiên cần giải quyết là vấn đề hôn nhân với Thịnh Nghiên. Thịnh Nghiên dường như không có tình cảm gì với cậu, nhưng còn cậu thì sao?

Nụ cười hạnh phúc trong ảnh cưới của cậu trông không hề giả tạo, vậy là... cậu rất yêu Thịnh Nghiên?

Vậy điều gì đã khiến cậu thích Thịnh Nghiên đến vậy?

Đến mức anh ấy thậm chí còn bỏ lại việc học của mình chỉ để kết hôn với Alpha kiêu ngạo này?

Máy bay nhanh chóng đến nơi, vừa hạ cánh, Thịnh Nghiên lập tức mở mắt, trong mắt không có chút buồn ngủ, rõ ràng là hắn làm vậy sau khi lên xe chỉ để phớt lờ Ngôn Văn Gia.

Thịnh Nghiên mở cửa, trước khi xuống xe, đột nhiên quay đầu nhìn Ngôn Văn Gia, nhỏ giọng nói: “Xuống xe về nhà.”

Hắn chỉ muốn quay trở lại. Ngôn Văn Gia không nói lên lời bây giờ ngoại trừ nơi này thì cậu cũng chẳng còn nơi nào để về cả.

Ít nhất phải tìm ra nguyên nhân khiến cậu mất trí nhớ.

Hai người lần lượt đi lên bậc thang, Thịnh Nghiên vào nhà trước, theo sau là Ngôn Văn Gia, tuy nhiên, cậu không ngờ rằng ngay khi bước vào phòng, cánh cửa đã bị dùng sức mạnh đóng sầm lại.

Sau đó, Ngôn Văn Gia còn chưa kịp phản ứng, thân thể của cậu đã bị ép mạnh vào cánh cửa lạnh lẽo.

Đôi tay đó nắm chặt lấy vai cậu, như thể được làm bằng những thanh thép, Ngôn Văn Gia không thể lay chuyển hắn một chút nào.

"Anh đang làm gì vậy? Anh, khụ——"

Ngôn Văn Gia còn chưa kịp nói hết câu, thân hình cao lớn của Thịnh Nghiên đã bị đè nặng xuống, cằm của Ngôn Văn Gia bị Thịnh Nghiên nhéo, cậu buộc phải ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Nghiên ở khoảng cách gần.

Đôi mắt của Thịnh Nghiên dữ tợn và đầy áp bức. Chắc chắn hắn đã tiết ra pheromone. Ngôn Văn Gia cảm thấy sự đầu hàng theo bản năng, và cơ thể cậu không khỏi run rẩy.

"Ngôn, Văn, Gia," Thịnh Nghiên nói từng chữ, nghiến răng chỉ bằng cách gằn từng chữ của tên cậu, "Cậu còn muốn tôi cảnh báo cậu thêm bao nhiêu lần? Đừng giở trò nhỏ vô nghĩa nữa! Cậu có phải đồ điên không? "

Cái gì? Ngôn Văn Gia thực sự phát điên. Vai cậu đau đến mức gần như gãy xương. Tại sao Thịnh Nghiên lại phát điên như vậy?

Cậu cũng không biết hắn đang nói về cái gì?

Cậu cố gắng sắp xếp lời nói, chật vật phát âm từng chữ: “Thịnh Nghiên, anh hiểu lầm rồi, tôi, thực ra tôi…”