Chương 17

Cậu hắng giọng xác nhận: "Thịnh Nghiên? Cậu hiểu mà đúng không? Vậy tôi cúp máy nhé."

Vừa lúc cậu chuẩn bị cắt tín hiệu, không ngờ đối phương lại lên tiếng: "Thịnh Nghiên? Cậu đang nói chuyện với tôi à?"

Giọng nói ngọt ngào và mềm mại, như thể chỉ cần nghe giọng nói là có thể liên tưởng đến thân hình mềm mại của đối phương, hoàn toàn khác với giọng nói trầm thấp của Thịnh Nghiên.

Ngôn Văn Gia giật mình, nhưng trước khi cậu kịp bình tĩnh lại, Thịnh Nghiên đã nói: "Không phải việc của cậu," sau đó giọng hắn trở nên to hơn và nói với Ngôn Văn Gia: "Tôi hiểu."

Không có bất kỳ lời giải thích hay biện minh nào, hắn cúp tín hiệu liên lạc trước như một lẽ đương nhiên.

Ngôn Văn Gia ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, một lúc sau lại bấm xem phim tài liệu.

Thực tế thì điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, vậy tại sao chúng ta lại phải ngạc nhiên?

Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Trong thời kỳ nhạy cảm của mình, nếu người vợ không thể giải tỏa giúp mình được thì phải tìm người khác.

Nhưng lần này, Ngôn Văn Gia không thể tập trung vào bức ảnh.

Ngôn Văn Gia buồn cười, tuy mất trí nhớ nhưng trong cơ thể vẫn có bản năng quan tâm đến Thịnh Nghiên? Cậu cắn môi và chuyển từ chế độ máy bay sang chế độ nhập vai.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, cậu đột nhiên ở trong một bộ phim tài liệu, ngoại trừ việc không có khứu giác và xúc giác, tầm nhìn không khác gì nhìn thấy tận mắt.

Kiểu học tập nhập vai này thực sự nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu.

Mãi đến khi cơ thể mệt mỏi, Ngôn Văn Gia mới thoát khỏi chế độ học tập. Cảm thấy đói, Ngôn Văn Gia mới lấy đồ ăn nhanh từ trong bếp ra.

Ăn, tắm, ngủ. Ngôn Văn Gia cảm thấy nếu Thịnh Nghiên không ở nhà thì sống ở đây sẽ thực sự thoải mái.

Thiết bị gia dụng là tốt nhất. Ngôn Văn Gia trước đây chỉ nhìn thấy loại thiết bị phát lại này trên Internet và nó sẽ khơi dậy sự ghen tị của vô số người.

Sau khi sử dụng, cậu phát hiện ra rằng nó thực sự đắt tiền và cậu thực sự ấn tượng với Thịnh Nghiên.

Ngày hôm sau, khi Ngôn Văn Gia tỉnh dậy, phát hiện Thịnh Nghiên cả đêm vẫn chưa về nhà, cậu nhướng mày, tắm rửa như thường lệ, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Địa chỉ của Thịnh gia được ghi trên máy bay trong gara, Ngôn Văn Gia chỉ cần nhấp vào để xác nhận.

Ngày hôm kia, cậu đi máy bay cùng Thịnh Nghiên, có hắn đi cùng nên mặc dù Ngôn Văn Gia rất tò mò về chức năng của máy bay mới nhưng cậu không dám nhìn xung quanh.

Lần này không thành vấn đề nữa. Ngôn Văn Gia có thể tùy ý liên lạc với hệ thống thông minh của máy bay.

Khi đến nơi, Ngôn Văn Gia có cảm giác công việc còn dang dở vì là xe tự lái nên Ngôn Văn Gia muốn thử lái xe bằng tay và tự tay kiểm tra khả năng vận hành.

Tuy nhiên, ở các khu vực giao thông cộng cộng và cậu không có bằng lái xe số sàn, điều này chắc chắn là không được phép.

Sau khi xuống máy bay, Ngôn Văn Gia đang đợi máy bay cập bến bãi đậu xe của nhà. Đột nhiên một cơn gió mạnh ập vào, Ngôn Văn Gia phải quay mặt đi và lấy tay che mắt.

Một cơn gió thổi đến và nhanh chóng biến mất. Đôi mắt của Ngôn Văn Gia mờ đi, và cậu nghe thấy tiếng máy bay giảm tốc độ, sau đó là tiếng ủng giẫm lên sàn nhà.

"Ngôn Văn Gia, lẽ nào cậu lại có tật xấu gì sao?" Giọng nói của Thịnh Nghiên có vẻ tức giận.

Trong lòng Ngôn Văn Gia khi bị nói như vậy liền phỉ nhổ hắn mới là người có nhiều tật xấu mới đúng.

Cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy Thịnh Nghiên đang đứng trước mặt mình, với chiếc máy bay màu xanh băng lơ lửng phía sau hắn và những cơn sóng gió do kiểu dừng khẩn cấp này tạo ra cho thấy chiếc máy bay này không phải tự động điều khiển ở tốc độ cho phép.

Có phải người này đã tự tay lái xe tới đây phải không?

Vẻ mặt của Thịnh Nghiên cũng rất đáng sợ. Khi ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt của Ngôn Văn Gia, giọng nói của hắn dừng lại và anh nói tiếp: "Có phải cậu... cậu đang biểu tình để chống lại tôi phải không?"

Cậu đây là đang muốn ra uy với hắn sao? Ngôn Văn Gia cảm thấy việc giao tiếp với Thịnh Nghiên quá khó khăn và mỗi lời hắn nói đều vượt quá sự mong đợi của Ngôn Văn Gia.

Thịnh Nghiên nhìn thấy Ngôn Văn Gia chỉ mím môi không nói gì, Thịnh Nghiên tựa hồ đã nghĩ ra điều gì đó, hắn nhìn Ngôn Văn Gia cười nửa miệng nói.

“Cậu cho rằng là cậu không trang điểm mà tới đây rồi buổi sáng đến đây một mình mà không đợi tôi thì cậu có thể phàn nàn với bố mẹ tôi có phải không?”

Sau đó, Thịnh Nghiên quay đầu hất mặt sang một bên, trợn đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Ngôn Văn Gia.