Chương 14

Cuối cùng Ngôn Văn Gia cũng tìm được người có thể hỏi thăm chuyện quá khứ, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội trước mắt như vậy, nhịn xuống lời nói quan tâm đến Thẩm Minh Dực, giả vờ lạnh lùng: "Tôi có chuyện muốn hỏi câuu, nếu cậu trả lời một cách thành thật..."

Sau đó cậu dừng lại một chút rồi nói, "Có phải cậu muốn tìm An phu nhân có đúng không? Chỉ cần cậu trả lời đúng với những gì tôi cần thì tôi có thể đưa cậu đến gặp An phu nhân."

Trời ạ, Ngôn Văn Gia trong lòng khinh thường chính mình, đây chính là Minh Nghị, sao có cậu thể đối xử với Minh Dực như vậy chứ?

Nhưng trong cơ thể cậu dường như có một nhân cách khác. Cậu dễ dàng kiềm chế những cảm xúc yếu đuối của mình và bình tĩnh suy nghĩ vấn đề.

Thẩm Minh Dực nghe được lời nói của hắn, đôi mắt nâu hiện lên vẻ giãy dụa, nhưng khi ánh mắt anh ta chạm phải nhân viên an ninh đang háo hức theo dõi bên cạnh, anh ta lại cúi đầu, từ từ thả lỏng nắm tay đang siết chặt, gật đầu với Ngôn Văn Gia.

Ngôn Văn Gia nói với nhân viên an ninh: "Xin hãy nói với Trần phu nhân rằng tôi đã gặp một người bạn và rời đi trước."

Nhân viên bảo vệ không chắc chắn nhìn Thẩm Minh Dực, Ngôn Văn Gia mỉm cười với anh ta: “Anh ta thực sự là bạn của tôi, chúng ta chỉ đi uống một tách cà phê thôi.”

Không biết nụ cười này có tác dụng hay không, nhân viên bảo vệ nhìn vẻ mặt của cậu một lúc, mới thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho Thẩm Minh Dực rời đi cùng cậu.

Cả hai im lặng đi một quãng đường dài rồi rẽ vào một góc và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nhân viên an ninh.

Điều này tựa hồ làm cho Thẩm Minh Dực nhẹ nhõm một chút. Anh ta quay đầu nhìn Ngôn Văn Gia nói: “Hiện tại cậu thật sự không nhận ra tôi.”

Ngôn Văn Gia thậm chí còn không nhận ra chính bản thân mình nữa chứ đừng nói đến một người bạn cũ thậm chí còn không có thông tin liên lạc.

Cậu không đáp lại lời Thẩm Minh Dực mà chọn một quán cà phê vắng người, mở cửa bước vào.

Cậu thản nhiên gọi cà phê, đợi người phục vụ rời đi. Ngôn Văn Gia cũng không động đến cà phê, cậu nhìn thẳng vào Thẩm Minh Dực, bình tĩnh nói: “Cậu biết tôi và Thịnh Nghiên được bao nhiêu?”

Ngôn Văn Gia không biết tại sao cậu lại nói như vậy, nhưng tiềm thức mách bảo cậu cần phải làm việc này, như thể đó là hành động theo thói quen.

Quả nhiên, Thẩm Minh Dực nghe được câu hỏi của Ngôn Văn Gia, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Còn muốn tôi nói cái gì nữa? Tôi không biết ở căn cứ sẽ xảy ra vấn đề, lúc đó ta chỉ là quá sợ hãi, ai cũng sẽ sợ chết đúng chứ?. Chính vì cậu nhất quyết muốn tự mình sửa chữa chiếc máy đó, tôi chỉ có thể… ngồi trong khoang cứu hộ và rời đi…”

Anh nói câu cuối cùng một cách ngập ngừng và thiếu tự tin.

À, hóa ra họ thực sự đã bỏ rơi cậu và chạy trốn để lấy mạng, lái đi thứ để cứu sống cậu và để cậu một mình chết. Ngôn Văn Gia theo bản năng mím môi, tiếp tục hỏi.

“Tiếp theo xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Minh Nghi ngồi lại trên ghế, không nhìn Ngôn Văn Gia, sốt ruột nói: “Vậy thì sao? Cuối cùng thì cậu và Thịnh Nghiên vẫn ở cùng nhau, chỉ là không ngờ anh ấy lại nóng lòng muốn cưới cậu như vậy. Cậu còn chưa tốt nghiệp nữa.”

"...Và cậu đã là sinh viên năm cuối, chỉ còn nửa học kỳ nữa thôi, thế nên tất cả chúng tôi đều nghĩ cậu đã có thai."

Vừa nói vừa liếc nhìn Ngôn Văn Gia: “Chẳng lẽ cậu không giữ lại đứa bé sao…?”

Ngôn Văn Gia không biết. Yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, cậu đổi chủ đề: "Doãn Đã Bạch, cậu còn nhớ không?"

“Doãn Đã Bạch?” Thẩm Minh Nghi kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu còn không nhớ tới cậu ta sao?”

Nhưng sau đó Thẩm Minh Dực liền gật đầu như đã hiểu:.

“Đúng vậy, cậu chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện này. Khi đó, rất nhiều người nói, trong trường nếu có người xứng đáng với Thịnh Nghiên thì đó chính là Doãn Đã Bạch. Cậu ta rất đẹp trai. , một Omega, một thành viên của bộ chỉ huy, gia đình cậu ta có xuất thân từ trong quân đội... Tuy nhiên, cuối cùng Thịnh Nghiên lại không theo cậu ta mà chọn cậu."

Ngôn Văn Gia bối rối: “Bọn họ không phải là một đôi sao?”

Vậy tại sao Thịnh Nghiên lại nói thích Doãn Đã Bạch, còn nói cho cậu biết?

Thẩm Minh Dực suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Khi đó Doãn Đã Bạch được rất nhiều Alpha theo đuổi, nhưng tôi cũng không hề nghe nói Thịnh Nghiên cũng theo đuổi cậu ta. Sau khi tốt nghiệp Doãn Đã Bạch kết hôn với một nghị viên.”

Thẩm Minh Dực nói xong, cũng chú ý tới ý tứ trong lời nói của Ngôn Văn Gia, nghi hoặc nói: “Bọn họ thật sự có chuyện gì sao?”