Chương 47: Bởi vì chàng rất tốt

Cuộc đời Ngu Nghiên lần đầu tiên cảm nhận được hai chữ tư vị.

Hắn có chút không hiểu nhìn về phía Minh Nhiêu.

Vì sao nàng nhìn hắn như vậy, nàng không khó chịu, không phải đang khóc sao?

Ngu Nghiên cho rằng nàng sẽ rơi lệ.

Chỉ nhìn một cái, hắn có chút bất an dời tầm mắt.

Không dám nhìn nàng, hắn cũng có ngày hôm nay, lại cũng có lúc “không dám”.

Minh Nhiêu liếc nhìn sườn mặt nam nhân đẹp trai kia một cái, xấu hổ nhắm mắt.

Nàng giơ tay lên, khẽ giật góc áo hỉ phục đỏ chót của nam nhân, một tiếng vô tội lại thẹn thùng—

“Phu quân, hỉ phục rất nặng, đồ trang sức cũng rất nặng, giúp thϊếp tháo xuống… được không?”

Y phục rất nặng, cổ rất mỏi, vai cũng hơi mệt.

Hôm qua gục xuống bàn ngủ quá lâu, thân thể vốn được chiều chuộng cũng khó chịu, lại cứng nhắc tùy ý để cho bọn Trần thị chi phối mới vừa sáng, đã sớm mệt mỏi.

Nàng chỉ muốn nhanh chóng thoải mái một chút, lại không ý thức được một tiếng nũng nịu kêu gọi vô tâm của bản thân, còn có lời nói làm cho người suy tư, gọi người kia vốn là đối với nam nhân như hắn ôm ấp ý đồ khác có bao nhiêu gian nan.

Ngu Nghiêu trầm mặc rất lâu, Minh Nhiêu kì quái ngẩng đầu lại nhìn hắn một cái.

Nam nhân mặt lạnh, vẻ mặt cực kì khó coi, thân thể càng có thể nói cứng đờ.

Hắn sững sờ đứng trước mặt Minh Nhiêu, một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm trang sức đội đầu của nàng, một bộ dáng vẻ thâm thù đại hận.

Làm sao... đả kích lớn vậy sao?

Hắn tức giận rồi sao? Bởi vì Minh gia lừa gạt hắn, hắn tức giận cũng là hợp tình hợp lý, dù sao tội khi quân nên bị chém đầu, đem thứ nữ thay gả tới, càng là không đem Ngu Nghiên để trong mắt.

Kiếp trường mình ngủ mê man, không biết hắn khi nhìn thấy mặt tân nương là biểu tình gì, mặc dù lúc nàng tỉnh lại, Ngu Nghiên cũng không làm khó dễ nàng, nhưng nói không chính xác đã tức giận rồi.

Nàng còn không dám gọi hắn lung tung, lại đổi lại cái xưng hô bảo thủ chưa xảy ra sai lầm: “Hầu gia? Hầu...”

Vẻ mặt Ngu Nghiên lập tức càng thêm khó coi, ánh mắt ảm đạm, tầm nhìn hạ xuống, đổi thành ánh mắt hung ác nhìn nàng.

Minh Nhiêu rùng mình một cái, tủi thân chớp mắt: “Sao vậy?”

Nàng hơi mệt, người hơi ngửa ra sau, tay chống lên giường phía sau lưng.

Ngu Nghiên nhắm mắt lại, cẩn thận quan sát nàng, một lúc lâu, đột nhiên cúi người tới gần.

Không đợi Minh Nghiêu phản ứng, thì đã ôm lấy eo của nàng.

Minh Nhiêu trợn tròn mắt, giống như là thỏ trắng nhỏ hoảng sợ, lần này ngược lại là không kêu lên, rất có thể là từng trải qua những việc tương tự, trước lạ sau quen, nàng ngây thơ ngơ ngác nhìn sườn mặt Ngu Nghiên, không biết hắn muốn làm gì.

Ngu Nghiên ôm nàng đến trước gương trang điểm, thả xuống.

Chỗ trang điểm này nhìn qua rất mới, giống như là mới làm ra, Minh Nghiêu ngẩng đầu, đυ.ng phải ánh mắt hơi lạnh nhạt của Ngu Nghiên.

“Thϊếp không ổn lắm, chàng có thể giúp thϊếp được không?”

Ngu Nghiên mím chặt môi, trầm mặc.

“Giúp thϊếp một chút?” Minh Nhiêu lại kéo y phục của hắn, kéo một cái, nói một lần: “Giúp một tay, cổ đau nhức.”

Ngu Nghiên hít một hơi thật sau, đưa tay đặt lên trên trang sức phức tạp của nàng, hắn ép buộc mình đặt sự chú ý ở nơi khác, không nhìn nàng.

Tại sao trước đây không phát hiện, nàng sẽ làm nũng với người khác.

Nàng với người nhà cũng như vậy sao? Ca ca của nàng, mẫu thân của nàng, bằng hữu của nàng, đều đã thấy dáng vẻ động lòng người này sao?

Nàng cũng dùng âm thanh mềm mại nũng nịu như vậy nói chuyện với người khác sao?

Có một số ý nghĩ một khi được mở phanh, như ngựa hoang mất cương không khống chế được, suy nghĩ dần dần chạy xa, sắc lạnh trên mặt Ngu Nghiên càng thêm nhiều, ánh mắt càng tối, trâm cài tóc trong tay dần dần dùng sức, đốt ngón tay xanh trắng.

“A...”

Âm thanh khẽ kêu của nữ tử đem hắn từ trong cảm xúc cố chấp kéo ra.

Ngu Nghiên cúi đầu nhìn lại.

Nữ hài khẽ cắn môi dưới, khoảng chừng là đau đến tột cùng, trong đôi mắt sương mù mông lung câu người, ngón tay đột nhiên nắm chặt, nắm nhăn hỉ bào.

Hầu kết Ngu Nghiên chậm rãi chuyển động: “Yếu ớt thế này?”

Nữ hài ngập ngừng gật đầu, giống con mèo nhỏ “ừ” một tiếng. Nàng cho rằng hắn đang ghét bỏ mình, không dám ngẩng đầu, bỏ lỡ nụ cười nhạt nhẽo bên môi của nam nhân.

Ngu Nghiên vứt bỏ tất cả suy nghĩ không đúng thời, tập trung tinh thần, động tác trong tay nhẹ nhàng, chải chuốt mái tóc dài của nàng.

Yếu ớt như vậy, sợ đau như vậy, đêm nay…

Mặc dù từ nhỏ Minh Nhiêu không có phụ thân yêu thương, nhưng cũng từng nghe nói qua, phu thê ân ái, trượng phu sẽ vì thê tử kẻ lông mi, nàng nghĩ, cả đời này, cuối cùng có một bắt đầu tốt.

Coi như về sau bọn họ không có cách nào có được một hồi tình yêu rầm rộ, có thể làm đến nâng khay ngang mày, vẫn là không khó đi.

Dù sao...

Trang sức nặng nề được lấy xuống, tóc đen như thác nước đổ xuống vai, Minh Nhiêu quay đầu, xấu hổ kèm theo e sợ ngắm nhìn hắn.

Dù sao hắn bằng lòng giúp nàng dỡ mũ đội xuống, sẵn lòng chải tóc giúp nàng.

Câu nói kia Minh Vân quả thật là rất đúng.

Lão nam nhân, biết thương người nhất.

Vốn gả qua đây, khi đối mặt với hắn, còn có chút sợ hãi, giống như ở kiếp trước.

Cho dù trong lòng tự nói với mình lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn sẽ đối xử rất tốt với mình, không muốn sợ hãi hắn, không muốn trốn tránh hắn, thế nhưng hơi thở của An Bắc Hầu lúc nào cũng vô cùng mạnh mẽ, nhất là cặp mắt phượng sắc bén, thản nhiên lướt qua, nàng nhịn không được chùn bước.

Có thể là bộ dáng của hắn lúc này, làm Minh Nhiêu cảm giác an tâm hơn.

Hắn cũng không có gì đáng sợ, hắn là phu quân của nàng, bản thân không nên sinh ý khϊếp sợ.

Ánh mắt Minh Nhiêu dần dần kiên định, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.

Dùng ngón tay làm lược, Ngu Nghiên cẩn thận từng li từng tí gỡ bỏ vật trang sức trên đầu nàng xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt nhìn nàng.

Thiếu nữ không biết đã nhìn hắn bao lâu, ánh mắt nàng lập lòe phát sáng, trong đầu tình cảm lấp lóe, Ngu Nghiên thấy không hiểu. Nhịp tim hơi nhanh, nhiều năm cũng chưa từng bối rối như vậy.

Trong cổ họng hắn giống như kẹp lấy thứ gì, không lên được, không xuống được, nghẹn đến mức âm thanh phát ra khàn giọng.

Hắn nghi ngờ nói: “Nàng rất vui sao?”

Minh Nhiêu dĩ nhiên gật đầu, cười một tiếng: “Vui nha, đại hôn là chuyện vui, làm sao lại không vui?”

Bên trong ánh mắt nàng chứa đựng ánh sao lấp lánh, sáng đến mức người khác không thể rời mắt.

Nhoẻn miệng cười, còn hơn vạn vật rực rỡ.

Nàng cười chân thành, ánh mắt thuần khiết, trả lời càng tự nhiên, khiến cho người ta nhịn không được tin tưởng và nghe theo.

Có thể là thành thân với hắn, coi như là thật không có chút lời oán giận sao.

“Vì sao?” Hắn liếʍ môi, có chút khẩn trương: “Bổn hầu, ta...”

“Bởi vì chàng rất tốt.”