Quá trình bổ sung khế ước có chút rườm rà, Trần thị chỉ có thể để Minh Nhiêu viết một bức thư nữa rồi đưa về, để đến lúc chứng minh Tần thị là người đã định ra hôn ước cho Minh Nhiêu, nói rõ nguyên nhân.
Phía bên Vương gia cũng cần phải có một phần bằng chứng, hai bên tất cả đều chủ động hủy bỏ hôn ước thì mới có thể giải trừ quan hệ trong khi hôn thư bị đánh mất.
Đây đều là luật pháp của triều định liên quan đến “Hôn khế” đã được quy định, Trần thị không dám làm qua loa lấy lệ.
Làm chuyện này cũng cần phải có thời gian cho nên không thể kéo dài chuyện này nữa.
Trần thị cũng đã thương lượng qua với Minh Vân, không bằng tùy ý tìm một nam nhân quyết định hôn ước trước, chờ tình thế qua đi thì hủy bỏ, như vậy so với đi Lương Châu đưa tin tức thì nhanh hơn nhiều.
Nhưng mà Minh Vân không muốn, nàng ta nói ngoài tuấn lang thì không muốn có quan hệ với tên của nam nhân nào khác xuất hiện ở trong hôn thú.
Chuyện này cứ bị trì hoãn như thế.
“Ôi, ngươi nói xem sau này mấy nhà đó như thế nào?”
“Có thể làm gì chứ, kết thù, không lui tới với nhau. Nghe nói Cảnh Thái phó thương tâm muốn chết, sớm mang người nhà về quê, đã nhiều năm không bước vào Kinh thành, đại khái là nhìn thấy thế lực của An Bắc Hầu ngày càng lớn mạnh, trong lòng cũng không được thoải mái, dứt khoát không nhìn thấy vì thanh tịnh.”
“Xem Lưu đại nhân ở điện văn trong nhà không có một nữ nhi nào, còn có ba nữ nhi, có thể là trẻ con trong nhà quá nhiều, chết cũng đã chết, chỉ chưa thấy gặp qua nhiều khó khăn. Tuy nói không gặp mặt không quan hệ chào hỏi với An Bắc Hầu nhưng coi như cũng ôn hòa.”
“Đến nỗi muội muội của Thường thiếu khanh Chúc đại nhân nghe nói là chết một cách xui xẻo nhất, trên đường Tây Bắc gả đi thì bị chó sói tha đi, ngay cả thi thể cũng không còn, ôi! Người có quan hệ kém nhất với An Bắc Hầu chính là vị Chúc đại nhân này, gặp mặt là sẽ đánh.”
Liên tiếp mấy ngày, những lời đồn đãi này truyền đi phải có mắt có mũi, lại ở trong miệng dân chúng, một phát không thể cứu được.
Tin tức truyền đến trong cung, Thái hậu tức giận.
Bất luận những lời đồn này truyền đi như thế nào thì cũng đang đánh vào mặt bà ta, một cái lại một cái, cũng đang nhắc nhở thất bại của bà ta.
Hoàng đế phái người đi thăm dò nguồn gốc của những tin tức này nhưng không tra được, vì vậy chỉ có thể hạ mệnh lệnh cấm người lén nghị luận hôn sự của An Bắc Hầu.
Phủ Tín Quốc Công cũng nghe được lời đồn hứng khởi này vào ngày thứ hai.
Trần thị gấp đến nỗi miệng bỏng rộp lên, Minh Vân vắt chân ngồi một bên quạt gió thổi lửa.
“A mẫu, lần trước con nói mà người không nghe.”
Trần thị trợn mắt nhìn nàng ta một cái, dùng sức quạt quạt, quét phiền não trong phòng đi.
Minh Vân đương nhiên nói: “Con cảm thấy trăm họ nói cũng không sai chút nào, những nữ nhân gả qua cũng đã chết, nếu người chết là Minh Nhiêu, có lẽ bệ hạ sẽ khoan dung tha thứ tội khi quân cho nhà chúng ta, dù sao nhà chúng ta đúng thật là đã chết một nữ nhi.”
Trần thị giơ tay lên, muốn đánh đầu Minh Vân, có thể vì vết thương trên đầu nàng ta còn chưa khỏe lại cho nên không hạ thủ được.
“Ngươi nói mê sảng cái gì đó, chuyện thay gả này có thể tùy tiện là làm được sao? Trong thánh chỉ rõ ràng viết người gả là ngươi, đột nhiên đổi thành Minh Nhiêu, ngươi xem Hoàng đế là…” Trần thị hạ thấp giọng: “Xem mọi người là kẻ ngu sao?”
Minh Vân liếc mắt, không phục lẩm bẩm: “Đến lúc đó đi cầu xin Tĩnh Lỵ đại công chúa là được mà, nhà chúng ta không phải có ân với nàng sao?”
Trần thị bị nữ nhi của mình chọc tức đến choáng váng đầu óc, đem người đuổi ra ngoài, mọi người ở trong phòng miễn cưỡng.
Mặc dù chủ ý của Minh Vân có nguy hiểm rất lớn nhưng chưa chắc là không được.
Tóm lại muốn khắc chết một nữ nhi, bà ta tình nguyện người kia chính là Minh Nhiêu.
Nếu Thánh thượng tức giận vậy thì bọn họ sẽ khóc lóc thật thảm, dù sao một mạng người, cũng coi như là khai báo với đạo thánh chỉ kia.
Còn nếu không được thì còn có thể đi cầu xin người khác… Trong tay bà ta có một lá bài bảo toàn tính mạng, dù cho đại công chúa dập đầu đến bể đầu, dù là trên lưng mang tiếng xấu lợi dụng ân tình cầu cứu thì bà ta cũng muốn thử một lần.
Một bên là tội khi quân, liên lụy đến nguy hiểm của cả nhà, một bên là nữ nhi quý giá nhất của mình…
Trần thị thấy được dáng vẻ nửa chết nửa sống của nữ nhi, cũng đã thấy nữ nhi mình tuyệt vọng khổ sở, bà ta không thể để Vân Vân của bà ta chịu khổ như thế.
Trước đó chưa từng có uy áp bao phủ bầu trời ngoài nhà, một lời đồn đãi không rõ lai lịch đã cho Trần thị một kích.
Trước đó vài ngày sau khi bà ta nghe được đề nghị của Minh Vân thì vẫn còn hơi do dự.
Trước mắt chuyện An Bắc Hầu khắc thê đã được truyền đi một cách mãnh liệt, từ trước đến nay liên quan đến lời đồn, Trần thị cũng không biết nhiều lắm, nhưng lần này ngược lại lại biết rất rõ ràng.
An Bắc Hầu, hắn chính là một Diêm la ăn thịt người.
Bà ta không thể nhìn nữ nhi mình đi chịu chết, cũng chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực.
Tác giả có lời muốn nói: Lời đồn đãi đương nhiên là do Hầu gia tự mình tung rồi, Trần thị một mực do do dự dự, Hầu gia đợi không được nên thêm một cây đuốc.
Trần thị quá cưng chiều nữ nhi, nếu không thì cũng không nuôi nữ nhi mình thành ra như thế. Tại sao đại ca lại không được Trần thị thương yêu, nhị ca từ thời niên thiếu đã rời khỏi nhà, mẫu tử cách xa nhau, cho nên hai người ca ca này đều là thanh niên chính trực.