Chương 36: Nghe trộm

Minh Nhiêu từ trong khuôn ngực ấm áp của nam nhân ngẩng đầu lên, hơi ngước mắt, đập vào mắt là một đôi mắt đen cười như không cười.

Minh Nhiêu sợ hãi, dỗi nói: “Ta còn tưởng rằng là kẻ xấu…”

Nam nhân chỉ là cười mà không nói, như là đang cười sự kinh hoảng thất thố của nàng.

Minh Nhiêu có chút tức giận, giơ tay muốn đấm bả vai của hắn. Tay mới vừa đưa lên một nửa, liền bị người ta vững vàng bắt lại.

Đại não của nàng ong mà một tiếng —

Mặt đỏ lên.

Nàng ngồi trong lòng Ngư Nghiên, bốn mắt nhìn nhau, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Ánh mắt của Ngu Nghiên nóng rực, cảm giác xâm chiếm cực mạnh, Minh Nhiêu chịu không nổi ánh nhìn chăm chú như vậy, rụt rè mà quay đầu đi.

Ngu Nghiên nhấp môi dưới, hình như cũng có chút gì đó không được tự nhiên.

Hắn nắm lấy tay nàng, kéo đến trong ngực mình, tóm lấy tay nàng đấm lên vai hắn một cái, rồi sau đó thực nhanh buông tay ra.

Tiếng va chạm thực nhẹ ấy, khiến cho áng mây đó trên đôi má của Minh Nhiêu lan rộng đến tận cổ.

“Hầu…”

“Suỵt…” Ngu Nghiên dựng thẳng ngón tay, để ở trên môi nàng.

Ngón tay của hắn có chút lạnh, đầu ngón tay còn mang theo hương trà nhàn nhạt.

Minh Nhiêu ngây ngốc sửng sốt, nàng không còn biết nghĩ được gì nữa.

Biểu tình ngây ngốc mê mang của nàng nhìn qua quả thực dễ bắt nạt.

Ngu Nghiên nhanh chóng rời ngón tay đi, ánh mắt tối sầm, đột nhiên hắn thấy hơi khát.

Hắn chỉ vào trong viện, ý bảo nàng quay đầu lại nhìn xem.

Minh Nhiêu quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện vị trí của bọn họ có bao nhiêu rõ ràng.

Bất cứ khi nào trong viện có người, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn một chút, là có thể nhìn hai bọn họ thân mật mà dựa vào cùng nhau.

Minh Nhiêu khẩn trương rụt rụt bả vai, chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện ra, nàng chỉ theo bản năng mà hướng trong ngực của nam nhân mà nhích lại gần.

“Đừng lo lắng, bọn họ không phát hiện ra chúng ta.”

Ngu Nghiên cúi thấp người xuống, nhẹ thì thầm bên tai nàng.

Từ “Chúng ta” nói ra cực kỳ ái muội, nhiệt độ xung quanh dường như cũng theo hai từ này tăng lên rõ ràng.

Hơi thở phả ở trên vành tai, thật ngứa, Minh Nhiêu rụt về phía sau.

Ngu Nghiên nhìn lỗ tai mẫn cảm của nàng mà đỏ lên, ý cười bên môi làm như thế nào cũng không đè xuống được.

Gió thực tĩnh lặng, hẻm nhỏ cũng thực yên tĩnh, Ngu Nghiên hiếm khi cảm nhận được sự thư thái ngắn ngủ này, hắn lâu rồi không có cảm giác thoải mái như vậy.

Thường ngày đa số hắn đều cảm thấy rất bực bội, khi tâm tình không tốt, đều lên chiến trường gϊếŧ địch nhân để phát tiết, huyết tinh máu có thể trấn an được thô bạo trong thân thể của hắn.

Sau khi hồi kinh số người cần ứng phó nhiều lên, bó tay bó chân, khi tâm tình không tốt hắn càng thêm thích trốn đi ngủ.

Hắn từ trước nay lười để ý đến người khác, nhưng kể từ khi quen biết Minh Nhiêu, thường xuyên tìm được lạc thú từ trên những chuyện vụn vặt. Hắn không ngại phiền toái mà tạo ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, lại phí chút tâm sức mà làm chút chuyện không có gì ý nghĩa.

Nhưng hắn chẳng những không cảm thấy không thú vị, thậm chí hắn còn cảm thấy so với gϊếŧ người còn thú vị hơn.

“Muốn nghe một chút xem bọn họ đang nói cái gì không?” Ngu Nghiên đột nhiên hỏi.

Minh Nhiêu sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên hỏi: “Nghe cái gì cơ?”

“Chuyện của Trạng Nguyên lang cùng nữ nhi nhà thượng thư, không muốn nghe thử xem sao?”

Lại là chuyện của con gái nhà thượng thư sao... Nhưng mà nó cùng nàng có quan hệ gì chứ? Vương Tuấn Dương ở cùng với ai, nàng quan tâm đến làm gì.

Minh Nhiêu lắc đầu, vừa mở miệng nói chuyện, liền mắc nghẹn lại trong cổ họng.

Ngu Nghiên cười khẽ một tiếng, ôm lấy eo nàng, trong nháy mắt lại lần nữa bay lên không trung.

Khinh công trác tuyệt bay quá trên không sân, trong nháy mắt, hắn mang theo nàng bay lên trên cây ngoài cửa sổ của một tòa nhà hai tầng lầu.

Lá cây sum xuê, nhánh cây che đậy, ánh sáng bị ngăn lại hơn phân nửa, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cây loang lổ, hai con người đang lén lút này ẩn nấp ở giữa cành lá này lá rất hoàn hảo.

Cửa sổ chưa đóng lại, có tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền ra ngoài.

“Lý cô nương, ngươi và ta lén gặp mặt, thật sự không ổn, nếu như bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ có tổn hại đối với thanh danh của ngươi.”

Nữ tử kia vẫn không thèm để ý: “Vương công tử, chúng ta trai chưa cưới nữ chưa gả, cả hai cũng không có hôn ước ràng buộc, chỉ có quan hệ bằng hữu mà thôi, người ta có thể hiểu lầm cái gì chứ?”

Vị Lý cô nương này chính là nữ nhi của Lại Bộ thượng thư, là một trong ba người mà Thái Hậu cấp tuyển cho Ngu Nghiên.

Lý tiểu thư này cũng không thích Ngu Nghiên, vốn dĩ nàng cũng không định cự tuyệt, nhưng ai ngờ nàng ta lại ngoài ý muốn gặp gỡ Vương Tuấn Dương.

Vương Tuấn Dương trầm mặc một hồi, thấp giọng "ừm" một tiếng.

Hắn cũng không nhắc đến chuyện mình từng có hôn ước, càng không đề cập đến sắp tới lại có thêm một mối hôn ước nữa.

“Vừa rồi cô nương muốn hỏi cái gì?”

“Ta… Ta muốn hỏi ngươi, ngươi thấy ta như thế nào?”

Vương Tuấn Dương có chút kinh ngạc, “Lý cô nương tất nhiên là rất tốt, đoan trang tao nhã, tài mạo song toàn.”

“Vậy ngươi… Có bằng lòng cùng ta…”

Vương Tuấn Dương vội nói: “Lý cô nương bề ngoài xinh đẹp, tại hạ chỉ là một thư sinh áo trắng, ít tài ít học, há có thể trèo cao?”

“Vương công tử chính là Trạng Nguyên, tài năng xuất chúng, tài đức vẹn toàn, phụ thân ta cũng khen ngươi vừa có năng lực vừa có tài, ngươi đừng có tự coi nhẹ bản thân.” Tiểu cô nương vội vàng phản bác.

“Này… Này…”

Trong phòng hai người đang tự khen ngợi lẫn nhau, đến nói thơ luận kinh, lý luận hùng hồn, càng nói càng nhiều.

Bất quá một câu Minh Nhiêu một câu cũng không nghe được.

Nàng rất dễ bị đỏ mặt, da lại trắng hơn tuyết, chỉ cần màu sắc thay đổi liền rất dễ nhận ra được.

Hiện tại nàng đang bị người trước mặt này ôm lên trên cây, chân rũ xuống, không chạm đến mặt đất, chỉ có thể nắm chặt y phục của Ngu Nghiên , không dám buông tay.

“Hầu, hầu gia… Chúng ta có thể đi xuống nói chuyện, được không?”

“Không được.”

“Vậy ngươi thả ta xuống đi.”

“Không được.”

“Chính mà cao quá rồi.” Minh Nhiêu nơm nớp lo sợ mà thoáng nhìn xuống dưới, trước mắt một trận choáng váng, lại nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, run giọng nói: “Ta sợ.”

Có một vài chùm tia sáng nhẹ nhàng mà xuyên qua những kẽ hở trên tán cây, chiếu xuống trên người nàng. Ánh sáng chuyển động, chiếu rọi lên khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng, Ngu Nghiên không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một tia cảm giác kỳ quái.

Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, khó có thể miêu tả được.

Giống như là đem trái tim từ trong lớp băng lấy ra, rồi đem nó ngâm vào suối nước ấm.

Trong lòng vốn có rất nhiều lỗ hổng, những lỗ hổng này đã sớm bị băng lấp kín, dòng nước ấm áp ấy giống như là khách không mời mà đến, bao trùm lấy bên ngoài trái tim, chúng nó đặc biệt kiên nhẫn, cũng thực đê tiện, mặc dù biết bản thân không được chào đón, cũng vẫn cố chấp ở lại.

Ngu Nghiên bắt đầu bản năng bài xích như vậy cảm giác, hắn cũng không hy vọng mình bị người khác thay đổi bất cứ thứ gì. Vì thế hắn hít một hơi thật sâu, đem ánh mắt chuyển qua nơi khác.

Không nhìn nàng, liền sẽ không có loại cảm giác khiến người khác bực bội như vậy nữa.