Chương 34: Không trốn tránh hắn

Minh Nhiêu đặt tay vào lòng bàn tay của đại ca, mượn sức của hắn, đạp lên trên ghế ngựa, vững vàng đi xuống.

Sau khi đứng vững, lại nhận tay nải từ trong tay tỳ nữ.

“Nếu có cần cái gì, có thể tới tìm ta.” Minh Trì Lãng nói.

“Đúng rồi, loại chuyện xuyên tạc văn bản pháp luật như này vẫn cần phải tìm đại ca!” Minh Trác Tích một bên chọc chim, một bên trêu chọc Minh Nhiêu: “Không biết tại sao đột nhiên muội lại đổi tính, mua nhiều văn phòng tứ bảo như vậy làm gì.”

Minh Nhiêu nhấp môi cười một cái, không đáp.

Minh Trì Lãng nhìn mắt đệ đệ: “A Nhiêu hiếu học, vẫn tốt hơn người không làm việc đàng hoàng như đệ.”

“Đại ca nói sai về đệ rồi, đệ là võ tướng, sở trường là ra trận gϊếŧ địch, hơn nữa đệ cũng không vô dụng a!”

Ba huynh muội vẫn đang hăng hái trò chuyện, cũng vẫn là Minh Trác Tích ở trên chiến trường lâu rồi nên là người đầu tiên nhận ra có gì đó không thích hợp.

Nhận thấy có hơi thở xa lạ bất thiện, sắc mặt hắn biến đổi, đột nhiên xoay người.

Ngu Nghiên lạnh mặt, vô thanh vô tức mà đi tới bên cạnh.

Minh Trác Tích hít sâu một hơi: “Hầu gia!!”

Quá mức kích động, suýt nữa thì hét lên.

Tâm Minh Nhiêu hung hăng run lên, nàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc đυ.ng phải đôi mắt thâm thúy của nam nhân.

“Hầu gia ngài sao lại tới nhà của ta? Là tìm ta sao?” Minh Trác Tích vui đến hỏng rồi, tung ta tung tăng nói: “Ngài có việc gì chỉ cần phân phó người đến thông báo một tiếng, còn cố ý chạy đến đây một chuyến…”

Ngu Nghiên ánh mắt tối sầm, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm bàn tay Minh Trì Lãng đang buông thõng bên người hắn, nhìn lại bàn tay mình, lại nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Minh Nhiêu.

Bầu không khí đầy quái dị, cũng cũng chỉ có Minh Trác Tích đang đắm chìm trong vui sướиɠ không giác ra có điều không thích hợp.

Minh Nhiêu bị ánh mắt ấy nhìn đến hốt hoảng, vội cúi đầu, hướng đối phương hành lễ.

Minh Trì Lãng khẽ nhíu mày, hơi nghiêng nửa thân mình, thay Minh Nhiêu ngăn trở ánh mắt chăm chú của nam nhân kia.

“Vị này chính là…” Ngu Nghiên lạnh lùng nói.

“A! Vị này chính là đại ca của ta, vị này chính là nhị muội của ta, chúng ta mới vừa mới đi mua đồ trở về, không nghĩ đến sẽ gặp ngài, thật là trùng hợp.”

Ngu Nghiên ừ một tiếng, đôi mắt đảo qua ngũ quan cũng được tính là xuất chúng của Minh Trì Lãng, sắc lạnh trong mắt càng sâu.

Hai mươi sáu tuổi, còn chưa có hôn phối… Ngu Nghiên hồi tưởng lại đánh giá của mình đối với bề ngoài Minh đại công tử, mím môi dưới.

Rũ ánh mắt xuống, lại nhìn chằm chằm bàn tay từng nắm qua tay của Minh Nhiêu kia.

Nhìn như thế nào cũng thấy chướng mắt, thập phần muốn đem nó chặt bỏ xuống.

Ngu Nghiên nghĩ như vậy, tay chậm rãi hướng đến sờ bội kiếm bên hông, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve ám văn trên vỏ kiếm.

Tinh thần càng thêm căng thẳng, như là có một sợi tơ đang thắt chặt, điều khiển lý trí của hắn.

Có một số ý niệm càng ngày càng mãnh liệt, không còn chịu sự khống chế của mình nữa.

Đột nhiên một trận thâm âm ầm ĩ phá vỡ cục diện bế tắc quỷ dị này.

Minh phủ đột nhiên trở nên rối loạn, nhiều người cãi cọ ầm ĩ chạy ra ngoài.

Ngoại trừ Ngu Nghiên, ba huynh muội Minh gia đều nhìn qua bên đó.

Minh Trác Tích nhận ra cầm đầu chính là gã sai vặt làm việc trong viện của Trần thị, hắn vội vàng chạy tới, bắt lấy một người hỏi thăm tình hình.

Hỏi rõ nguyên nhân, Minh Trác Tích vội vã vòng trở về, vội la lên: “Đã xảy ra chuyện rồi, mẫu thân ngã bệnh.”

Minh Trì Lãng giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn đến vị thái giám truyền chỉ đi ra khỏi cửa phủ, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Minh Nhiêu: “Muội cứ đi vào từ cửa hông trước đi.”

Minh Nhiêu tự nhiên cũng nhìn thấy người trong cung, trong lòng dường như cũng biết đã xảy ra chuyện gì: “Được.”

Chỉ là không biết vì sao hôm nay Ngu Nghiên tới đây làm gì…

Minh Nhiêu xoay người đi vào hẻm nhỏ, trước khi rời đi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Ngu Nghiên.

Nam nhân ấy cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng rực lại chuyên chú, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con cừu vậy.

Minh Nhiêu tim đập nhanh một nhịp.

Hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, khiến cho nàng không tự chủ được mà nhớ tới lần bị hắn đè ở trên giường lần đó…

Hai má ửng đỏ, cắn môi dưới, xách lên làn váy chạy chậm vào cửa.

Minh Trì Lãng chú ý tới ánh mắt của hắn, lại đi đến phía trước vài bước, đem tầm mắt của hắn che lấp đến kín mít, quay đầu nhìn hắn, trầm giọng nói:

“Hầu gia, hôm nay trong nhà không tiện, không chiếu cố được chu toàn, không thể giữ ngài lại rồi.”

Ngu Nghiên nhìn thật chuyên chú thanh niên thoáng qua ôn nhuận trầm ổn này, buông lỏng bàn tay đang đặt trên thân kiếm, xoay người rời đi.

**

Chuyện tứ hôn ở Minh phủ nhấc lên sóng to gió lớn, Minh Nhiêu không đặc biệt kinh ngạc, nàng chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thánh chỉ lại tới trễ như vậy.

Tình hình trong cung phức tạp, mối quan hệ Ngu Nghiên cùng Thái Hậu chỉ sợ là sẽ có xích mích mà trước đây không phát hiện ra.

Minh Nhiêu không nghĩ ra nên không nghĩ nữa, nàng cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng, mân mê với văn phòng tứ bảo mới mua về.

Tín Quốc Công phủ đang hỗn loạn, Minh Trác Tích chuyên tâm chiếu cố Trần thị bệnh, vội đến sứt đầu mẻ trán, Minh Trì Lãng thật muốn có ba đầu sáu tay, vừa vội vàng quan tâm đến Trần thị bên này, còn muốn đi xem tình hình của Minh Vân nữa.

Chờ tình huống hai bên đều đã ổn định, cuối cùng hắn cũng dư chút thời gian, đi tới trong viện của Minh Nhiêu.

Hắn vừa nhìn thấy Minh Nhiêu, câu đầu tiên hắn nói đó là —

“An Bắc Hầu quen biết muội.”

Minh Nhiêu sửng sốt một lúc, không đáp lại.

Không nghĩ tới đại ca lại nhạy bén như vậy.

Minh Trì Lãng lại nói: “Ánh mắt hắn nhìn muội không bình thường.”

Đều là nam nhân, hắn tự nhiên có thể cảm giác ra được ánh mắt kia tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu. Thời điểm An Bắc Hầu nhìn về phía hắn, tràn ngập thù địch.

“Muội… cùng hắn cũng không quen biết.” Minh Nhiêu thận trọng nói.

“Hôn sự của An Bắc Hầu cùng Minh Vân đã được định ra, quan hệ giữa muội và hắn sẽ tương đối nhạy cảm.” Minh Trì Lãng dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đại ca không hy vọng muội bị lời đồn đãi bên ngoài làm tổn thương.”

Ý tốt của Minh Trì Lãng, Minh Nhiêu đều hiểu.

“Cảm ơn đại ca.”

Chỉ là… nếu Ngu Nghiên cứ khăng khăng muốn làm chuyện gì đó, bất cứ kẻ nào cũng đều không ngăn cản được, không phải chỉ cần nàng trốn tránh thì có thể giải quyết được. Trốn tránh, có lẽ sẽ càng chọc giận hắn hơn.

Huồng chi, nàng cũng không nghĩ muốn trốn tránh hắn.