Chương 33: Thánh chỉ tứ hôn

Ngu Nghiên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt Tín Quốc Công có phần né tránh.

Hắn hơi câu khóe môi, một bên thưởng thức sắc mặt đặc sắc của phu thê hai người, một bên chậm rì rì mà tiếp tục nói: “Nếu tâm của đại tiểu thư đã sớm thuộc người khác, bản hầu cũng không nên dùng gậy đánh uyên ương, chia rẽ đôi tình lữ.”

Trái tim Trần thị bị Ngu Nghiên dằn vặt đến bất ổn: “Ý của ngài là…”

“Bản hầu cưới ai thì cũng là cưới, ai cũng được không sao cả, bản hầu cũng không quan tâm, dù sau hết thảy đều là ý của Thái hậu, không liên quan đến bản hầu.”

Trần thị vừa có chút cao hứng, nháy mắt bị những lời này đánh tan.

Tính tình của Thái hậu cũng không phải ai có thể tùy tiện bình luận, nếu thật sự đúng là ý chỉ của Thái hậu, một khi đã quyết định, sợ là khó lòng thay đổi.

“Đại tiểu thư đã có ý trung nhân, phu nhân phải sớm ngày vào cung cung nói rõ, bằng không nếu thánh chỉ hạ xuống, bản hầu cũng vô lực thay đổi.”

Hảo tâm nhắc nhở xong, Ngu Nghiên có chút mệt mỏi, khuỷu tay chống lưng ghế, lười biếng mà dùng tay chống cằm.

Hắn đã lâu không có nói nhiều như vậy, thật mệt mỏi. Còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ nhịn không được mà nổi nóng.

Trong đầu Trần thị bây giờ đều là lời nhắc nhở kia của An Bắc Hầu.

An Bắc Hầu dường như cũng không cố chấp với việc phải cưới nữ nhi nhà bà, hắn cưới ai đều là ý Thái hậu. Chỉ cần bà nhanh chóng thu xếp hôn sự của nữ nhi một cách thỏa đáng, chỉ cần làm nhanh lên…

Hy vọng của Trần thị lại được Ngu Nghiên thắp sáng, không ngồi yên được nữa, cũng bất chấp còn đang có khách ở đây, liền phải gọi người đi thỉnh người của Vương gia tới, bàn bạc chuyện hôn sự.

Có tỳ nữ vội vã tới báo tin vui: Minh Vân đã tỉnh, đang trên đường tới tìm Trần thị.

Trần thị trong lòng vui vẻ, mới vừa lộ ra ý cười, ngoài cửa lại truyền đến một một tiếng hét lớn—

“Thánh — chỉ — đến!”

Trong chớp mắt, Trần thị sửng sốt, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía nam tử đang ngồi trên ghế chủ vị.

Ngu Nghiên lộ vẻ mặt đáng tiếc: “Xem ra đã muộn mất rồi… Thật là, rất đáng tiếc.”

Trần thị không thể tin được: “Cầu ngài giúp thϊếp thân…”

Ngu Nghiên thở dài, lười biếng mà dựa vào lưng ghế: “Chuyện phiền toái như thế này, bản hầu mới lười can thiệp vào.”

Trần thị tuyệt vọng mà ngã trên mặt đất.

Cẩm y thái giám trên tay cầm thánh chỉ, đã đi vào trong viện.

Tín Quốc Công nâng phu nhân đang tâm như tro tàn ra ngoài cửa, quỳ xuống tiếp thánh chỉ.

Thánh chỉ bắt đầu được tuyên đọc, Ngu Nghiên xoa xoa huyệt Thái Dương, sau một lúc lâu, bỗng dưng thấp giọng bật cười.

Hắn chậm rì rì đứng lên.

“Trưởng nữ Minh Vân của Tín Quốc Công phẩm hạnh đoan trang, giỏi giang hào phóng…”

Hắn không nhanh không chậm mà bước từng bước chân, giọng nói lanh lảnh của thái giám càng lúc càng rõ ràng.

Bước qua ngạch cửa, một trận gió thổi qua, tà áo tím theo gió tung bay.

Nam nhân cảm xúc nhàn nhạt, tầm mắt đảo qua trên người đôi phu thê đang quỳ, con ngươi đen nhánh rũ xuống, lãnh đạm lại lười biếng.

“Cùng An Bắc Hầu có thể nói là trời đất tác hợp, để không phụ thiên không an bài, đặc biệt tác hợp làm vợ chồng……”

Ngu Nghiên thu hồi tầm mắt, không lại nhìn bất cứ kẻ nào, nghênh ngang mà đi qua đám người này rời đi.

Ngay khi vừa bước ra khỏi nguyệt môn, có tiếng kinh hô lấn át cả âm thanh tuyên chỉ vang lên—

“Đại tiểu thư ngất xỉu rồi! Thỉnh đại phu tới! Mau!”

Ngu Nghiên khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn lại.

Thì ra là Minh Vân vừa mới tỉnh lại, không cẩn thận nghe thấy cái “Tin tức tốt” này, khí huyết công tâm, kích động mà ngất xỉu.

“Chậc.”

Tâm tình hắn vẫn luôn tốt liên tục cho đến khi đến đại môn Minh phủ.

Ngoài phủ lại dừng lại thêm một cỗ kiệu, có hai thanh niên đứng một bên, một tên tuấn lãng hào hoa đang cà lơ phất phơ mà trêu đùa chim chóc trong chiếc lòng trên tay. Một tên thành thục ổn trọng, một bộ bạch y, thẳng tắp mà đứng, ánh mắt chặt chẽ tập trung nhìn chằm chằm vào xe ngựa.

Rèm kiệu bị người vén lên, một tuyệt sắc mỹ nhân váy xanh xuất hiện.

Một bàn tay dày rộng đưa tới trước mặt nàng, thanh niên thành thục ổn trọng chuyên chú mà nhìn nàng.

“Chậm một chút.” Minh Trì Lãng nói.

Thiếu nữ cong môi cười, mị nhãn môi đỏ, một nụ cười cũng đủ làm mọi thứ xung quanh lu mờ.

Sắc mặt Ngu Nghiên bỗng dưng trầm xuống.