Chương 28: “Vô ý” trượt tay

Giờ phút này, Ngu Nghiên đứng ở trước nửa cái cầu hoang phế, lẳng lặng nhìn dưới bậc thang có một nữ tử trẻ tuổi đang nằm đó.

Đám người hầu tiến tới mang người kia lui xuống, Mạnh Cửu Tri đột nhiên đi ra từ sau thân cây cao lớn.

“Hầu gia, Bùi công tử.” Mạnh Cửu Tri ôm quyền cúi đầu, nói khẽ với Ngu Nghiên: “Dựa theo sự phân phó của ngài, người này hiện tại đã mất đi tri giác.”

Ngu Nghiên chưa nói một lời nào, trầm mặc đi đến trước mặt nữ tử ngất xỉu kia, buông đôi mắt xuống.

Nữ tử chính là người lén lút gặp mặt Vương Tuấn Dương, người một mình rời đi - Minh Vân.

Bùi Sóc ôm vai ở một bên xem kịch nhìn ra được điểm không thích hợp, chậm rãi nhíu mày.

“Hắn muốn làm cái gì?”

“Cái đó… Bùi công tử, không phải ngài nói, Hầu gia chúng ta có thể đi lại tự nhiên ở trong phủ sao, ngài ấy cao hứng thì sẽ tốt?”

“Ta muốn cho hắn vui vẻ một chút nhưng không nghĩ hắn thật sự sẽ làm chuyện xằng bậy.” Bùi Sóc nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ngoại tổ mẫu, nếu các ngươi gây chuyện thì đừng trách ta trở mặt!”

“Sẽ không sẽ không, đều đã được an bài tốt, Minh đại cô nương là tự mình đi tới, đường vẫn còn đang rất trơn, dẫm ướt cây cỏ, chính mình không cẩn thận té ngã, cũng không có người khác đẩy nàng.”

Nếu Minh Nhiêu ở đây sợ là muốn cảm khái thế sự vô thường, ông trời có mắt, từ trước nàng rơi xuống nước là bởi vì “Trượt chân”, không nghĩ tới phong thuỷ luân chuyển, hôm nay “Xui xẻo” này cũng tới trên đầu Minh Vân rồi.

Bùi Sóc híp lại mắt đi lên phía trước nhìn xem, xác thật nhìn thấy dưới đất đầy cây cỏ cùng rêu ẩm ướt, nhưng đôi mắt của hắn cũng bén nhọn, ở bên cạnh nhìn thấy một khối đá, khối đá kia cũng không giống như bình thường.

“Cái kia, cũng không phải là đồ vật của ta.”

Mạnh Cửu Tri cười mỉa: “Ánh mắt ngài thật là sắc bén, nhìn rất chuẩn, đó là cái ná mà thuộc hạ dùng để đánh lén.”

Hắn vừa nói vừa chạy đến đem khối đá không giống như bình thường kia cất vào trong lòng ngực, ý đồ muốn tiêu hủy chứng cứ.

Bùi Sóc: “…??”

“Mạt tướng sợ đại cô nương dẫm vào cây không chuẩn, vạn nhất không trượt chân thì phải làm sao bây giờ, vì thể đánh lén vào chân nàng một cái, cũng có chút vội vàng.”

Bùi Sóc: “…”

“A đúng rồi, sợ nàng chỉ hôn mê một lát, Hầu gia chưa đến thì đã tỉnh cho nên mạt tướng còn cho nàng dùng chút dược, yên tâm, không tới một canh giờ, nàng cũng sẽ không tỉnh lại.”

“Hơn nữa công tử yên tâm đi, đại cô nương là tự mình lén Tín Quốc Công phu nhân ra đây gặp tình lang, loại chuyện không chút thể diện này chắc chắn nàng sẽ không dám tự mình nói ra, nếu như nàng là người có đầu óc thì cũng chỉ nói là bản thân không cẩn thận đi đến ngã ba đường, lại không cẩn thận té ngã, không liên quan đến trên đầu Hầu gia chúng ta, cũng sẽ không quấy nhiễu lão phu nhân.”

Biểu tình Bùi Sóc dần dần dữ tợn, không còn bọ dáng phong lưu như ánh trăng nữa. Quả thực hắn chưa từng gặp chủ tử nhà ai lại không biết xấu hổ như thế! Hắn làm bằng hữu với Ngu Nghiên cũng rất nhiều năm, tại sao lại không phát hiện ra tên tiểu tử này chính là một kẻ lừa gạt!

Bùi Sóc khẽ cắn môi, hùng hổ đi ngang qua người Ngu Nghiên.

Như vậy nửa ngày, Ngu Nghiên cứ ngồi xổm nơi đó, nhìn chằm chằm vào đầu Minh Vân, vẻ mặt chăm chú, cũng không biết đang suy tư nghiên cứu cái gì.

Bùi Sóc ở một bên sâu kín nhìn chằm chằm: “Hầu gia, ngài muốn làm gì vậy chứ.”

Ngu Nghiên không để ý tới, nhìn chằm chằm đầu Minh Vân.

Sau một lúc lâu, hắn mới lầm bầm nói: “Cũng không biết, ngày ấy nàng bị thương như thế nào…”

Hắn lại nhìn, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn tay trắng tinh.

Đem khăn lót ở lòng bàn tay mình, sau đó một tay nâng đầu Minh Vân lên.

Bùi Sóc nhìn đến mức giật mình, hắn nghĩ muốn mở miệng hỏi Ngu Nghiên rốt cuộc muốn làm gì nhưng lời nói còn không phát ra thì đã nghe được “Bang” một tiếng.

Không biết là cố ý hay là trượt tay, đầu Minh Vân từ trong lòng bàn tay nam nhân rơi xuống, đập thật mạnh trên mặt đất.

Bùi Sóc hít một hơi: “Ngươi đừng có nổi điên!”

Dường như Ngu Nghiên không vừa lòng với tiếng vang này, hắn nhíu nhíu mày.

“Ngươi có thể muốn mạng sống của nàng nhưng không được gây ra án mạng ở trong nhà của ta!”

Ngu Nghiên quay đầu đi, kỳ quái nói: “Đương nhiên sẽ không gϊếŧ nàng vào lúc này, về điểm đúng mực này đương nhiên ta có.”

Đây chính là “Tân nương” của hắn, nếu là người chết thì hắn sẽ cưới ai chứ.

Bùi Sóc cùng Mạnh Cửu Tri không hề nắm chắc đối với lời nói giữ đúng mực của hắn.

Nhưng bọn họ lo lắng thì cũng không có biện pháp ngăn cản Ngu Nghiên, chỉ có thể ngóng trông hắn có chút lương tâm, sẽ không làm ra chuyện bậy bạ.

“Một chút máu cũng không có…” Ngu Nghiên lẩm bẩm tự nói, hắn bất mãn thở dài: “Da mặt dày, đầu cũng sẽ như thế hay sao.”

Hắn cách một lớp khăn tay nâng đầu Minh Vân lên một lần nữa, một cái tay khác cầm lấy một khối đá bén nhọn từ trên mặt đất, rơi xuống vị trí trên đầu.

Sau đó, hắn bắt lấy đầu của Minh Vân, cố tình khống chế sức lực, nặng nề mà thả xuống mặt đất.

Có vết máu loang lổ bắn tới tay áo của hắn, nam nhân chán ghét nhíu mày nhưng nhìn lòng bàn tay được như ý nguyện mà nở ra một đóa hoa máu, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cuối cùng lộ ra nụ cười vừa lòng lại sung sướиɠ.