Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 24: Đại ca trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa canh giờ sau, mưa to như trút nước.

Minh Nhiêu quỳ xuống trên đệm cói, đầu phát ra từng cơn tối đen.

Dường như sau cái ót có chút đâu, từ đầu đến cuối càng cảm thấy có chút buồn nôn.

Muốn nôn, đầu choáng váng, rất khó chịu.

Cửa từ đường đập một cái, gió rất to, mưa bị thổi vào trong.

Minh Nhiêu đã không còn sức lực đứng dậy đóng cửa, cơ thể nàng hơi lắc lư, cuối cùng trước mặt tối sầm xuống, ngã qua một bên.

Nàng không ngã trên mặt đất lạnh như băng mà là ngã vào trong lòng ngực của một người ấm áp có mùi hương nhàn nhạt.

Mùi hương này có chút xa lạ, Minh Nhiêu khó khăn mở mắt ra, cố gắng muốn nhìn thấy rõ người trước mặt nhưng bóng người lại cứ chồng lên nhau, khuôn mặt ôm nàng cứ mơ hồ nên nàng không thể phân biệt được.

“Minh Nhiêu, Minh Nhiêu?”

Người kia lo lắng gọi tên nàng.

Là một nam nhân trẻ tuổi, âm thanh trầm thấp hùng hậu, không giống như Ngu Nghiên vẫn luôn miễn cưỡng, cũng không giống như nhị ca Minh Trác Tích trong suốt mềm mại lại sạch sẽ.

“Đại ca?” Nàng nhẹ giọng nói: “Huynh đã về rồi.”

Nói xong thì ngất đi.

***

Lúc Minh Nhiêu tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên giường của mình.

Nàng mở mắt ra thì thấy có một tỳ nữ bên cạnh Minh Trác Tích.

“Nhị cô nương tỉnh rồi? Cơ thể có khó chịu chỗ nào không?”

“Muốn… nôn, choáng váng.”

Có tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng đến.

“Đại phụ nói ngươi tổn thương ở đầu nên phải tĩnh dưỡng cẩn thận, đừng lộn xộn.”

Là âm thanh của người vừa mới đỡ nàng.

Minh Nhiêu chớp mắt, nháy mắt nhìn thấy một người nam nhân vẻ mặt buồn bã từ trong đôi mắt trong sáng đầy sương mù.

Nam nhân chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cả người mặc một cẩm bào màu xanh da trời hoa văn đám mây, khí chất ấm áp, dáng vẻ khí phách.

“Đại ca.” Minh Nhiêu cong mắt: “Đã lâu không gặp.”

Minh Trí Lãng ngẩn ra.

Đại khái là đã mấy năm không thấy, gặp lại thì nàng đã trở thành một đại cô nương trổ mã xinh đẹp, sự bụ bẫm trên khuôn mặt rút đi, thân hình cũng mảnh mai, không còn là nữ hài mềm nhũn vùi đầu trong l*иg ngực hắn nữa.

Một cái nhíu mày, một tiếng cười quyến rũ làm cho người ta không kịp thích ứng.

“Đại ca hồi kinh báo cáo công việc sao?”

Mười tám tuổi Minh Trí Lãng đã tiến vào con đường làm quan, khi đó Khang Thành đế vẫn còn tại vị. Khang Thành đế rất tán thưởng Minh Trí Lãng, lệnh cho gia nhập vào Đô sát viện, sau đó lại phái hắn đi theo Ngự sử tuần tra việc đất đai, đã một năm cuối cùng cũng quay về nhà.

Tân Hoàng đế chính là Cảnh Huyền đế kế vị, điều Minh Trí Lãng hàng năm ở bên ngoài gọi về.

“Bệ hạ thăng quan cho ta, bây giờ ta cũng là Ngự sử.” Minh Trí Lãng hời hợt, còn nói chuyện của Minh Nhiêu: “Vì sao hôm nay lại phải quỳ ở từ đường?”

“Còn chưa chúc mừng đại ca được thăng chức!” Minh Nhiêu cười vui vẻ, một đôi mắt hoa anh đào cong lên như hình trăng lưỡi kiềm, quyến rũ ít đi một chút, ngược lại tăng thêm mấy phần thơ ngây.

Minh Trí Lãng không biết làm sao chỉ than nhẹ: “Đừng nói đánh trống lảng, là… mẫu thân?”

Minh Nhiêu gật đầu một cái.

Minh Trí Lãng nhếch môi, buồn bực một lúc lâu cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào. Hắn nâng tay lên sờ đầu Minh Nhiêu một cái.

Minh Nhiêu hướng về phía hắn cười một tiếng.

Mặc dù phụ thân tránh né nàng, đích mẫu hà khắc với nàng, trưởng tỷ căm ghét nàng nhưng nàng lại có hai người huynh rất tốt.

Minh Nhiêu vẫn không nghĩ ra, tại sao Trần thị lại có thể sinh ra những hài tử có tính cách hoàn toàn khác nhau như thế này.

Minh Nhiêu có chút choáng váng đầu óc, cúi đầu xuống, nàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì thấy tay áo Minh Trí Lãng ngắn hơn một đoạn.

Cái đoạn ngắn này khiến cho nàng không tự chủ nghĩ đến Ngu Nghiên.

Minh Trí Lãng nhận ra được ánh mắt của nàng thì giải thích: “Lúc quay về thì gặp sơn phỉ.”

Minh Nhiêu khẩn trương ngẩng đầu lên: “Vậy huynh không sao chứ?”

“Không sao, đám sơn phỉ kia đã bị tiêu diệt.”

Minh Nhiêu sửng sốt một chút: “Tiêu diệt? Nhanh thế sao?”

Minh Trí Lãng ừ một tiếng: “Lúc ta quay về Kinh thành thì đúng lúc gặp được An Bắc Hầu mang binh rời khỏi thành để dẹp loạn, mặc dù không có tin tức truyền đến nhưng ta nghĩ với bản lĩnh của An Bắc Hầu, lúc này ổ cướp kia đã bị bịt kín.”

Minh Nhiêu nhớ đến hôm đó lúc Đường Mộ Nhan rời đi có nói hộ tống của Kim Long Tiêu cục cũng gặp sơn phỉ rồi bị thương, không biết có phải là cùng một nhóm người hay không.

An Bắc Hầu…

Hôm đó bên ngoài nha môn, có lẽ Kinh Triệu Doãn cầu xin Ngu Nghiên là vì chuyện này.

“Gần đây hình như bên ngoài không được an toàn.” Minh Nhiêu nhíu mi thở dài.

Đoàng — Bùm!!

Đột nhiên bên ngoài có tiếng sét.

Có một nha hoàn cả người dính đầy hơi đất ẩm thấp chạy vào, nói phu nhân tìm nhị cô nương qua có lời muốn hỏi.

Câu hỏi, lại có câu hỏi.

Minh Nhiêu không biết làm sao chỉ đành thở dài, đang muốn xoay người xuống giường.

Đây là muốn hỏi vì sao nàng không quỳ ở từ đường chịu tội có phải không?

Minh Trí Lãng tiến lên một bước, đỡ nàng lên, hắn gạt đi tay của tỳ nữ, tự mình nghiêm túc nhìn Minh Nhiêu: “Ta giúp muội đi.”

Nếu muốn đổ thừa thì cũng có một phần là của hắn.

Hai người từ từ đi đến phòng chính, sắc mặt Trần thị lạnh lẽo đến mức dọa người.

Bà ta nhìn thấy Minh Nhiêu, đổ ập xuống một câu đó chính là —

“Sơn phỉ làm loạn, hôn thư đã bị chặn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »