Chương 23: Trách phạt

Tỳ nữ bên người Minh Nhiêu chính là người của Trần thị, sau khi trở về từ Túy Hương các, hai tỳ nữ đã đem chuyện Vương Tuấn Dương đối xử với Minh Nhiêu như thế nào, đầu đuôi cảnh tượng không màng đến tên họ Vương kia của Minh Nhiêu ra sao, kể lại một cách sống động.

Sau khi Trần thị nghe xong thì gọi Minh Nhiêu đến.

Minh Vân ở một bên ra sức bảo là không thể nào, nàng ta chỉ vào Minh Nhiêu mắng chửi: “Nhất định là ngươi câu dẫn tuấn lang, ngươi chính là hồ ly tinh, mẫu thân ngươi cũng không phải là thứ tốt lành gì, thật là thượng bất chính hạ tắc loạn, cũng bắt chước theo!”

Minh Nhiêu dửng dưng nhìn Minh Vân.

Trần thị bị tranh cãi làm cho nhức đầu, bà ta lại không nỡ mắng nữ nhi ruột thịt của mình, chỉ có thể mặt lạnh nhìn chằm chằm về phía Minh Nhiêu.

Có một lời Minh Vân nói không sai, Minh Nhiêu có dung nhan tuyệt sắc như Tần thị, Trần thị cũng không tin sẽ không có người nam nhân nào thơ ơ nàng.

Dung mạo Trần thị bình thường, hạ sinh Minh Vân cũng kém hơn nhiều so với Minh Nhiêu.

Phần lớn nam nhân đều thay đổi thất thường, dễ bị dung mạo mê hoặc. Cho nên coi như Vương Tuấn Dương khó quên tình cũ thì cũng không phải hoàn toàn là lỗi của hắn, Minh Nhiêu cũng phải chịu trách nhiệm.

“Hôm qua các ngươi đã nói chuyện gì?” Trần thị nhìn Minh Nhiêu ở dưới đất thật kỹ: “Thái độ lần trước của hắn cũng không phải là như thế.”

Minh Nhiêu cong cong khóe môi, không hoảng hốt cũng không vội vàng nói: “Ta nói cái gì, hai vị tỷ tỷ cũng đã nói hết rồi, các nàng ấy ở chỗ đó, nếu ta không làm ổn ở chỗ nào, chắc hẳn các nàng cũng sẽ không giấu diếm giúp ta.”

Trần thị đưa mắt chuyển qua hai người tỳ nữ, cũng hơi suy tính, bà ta cũng cảm thấy có lý.

Hai tỳ nữ kia đều là người hầu, từ nhỏ đã phục vụ trong phủ, đương nhiên cũng sẽ không nói chuyện thay cho Minh Nhiêu. Nhưng trong lòng Trần thị vẫn không thoải mái, nhìn một gương mặt như Tần thị dù thế nào cũng không thể xử lý chuyện này cho công bằng.

Minh Vân một mực dùng ánh mắt ngoan độc nhìn Minh Nhiêu, nàng ta càng nghĩ càng giận, xông tới hung hăng đánh lui Minh Nhiêu một cái.

“Ngươi chính là hồ ly tinh câu dẫn lòng người, tiện nhân!”

“A Vân!” Trầm thị trầm giọng.

Dù trong nhà có cãi vã như thế nào thì hai chữ ‘tiện nhân’ kia không bao giờ được dùng, nàng ta là cô nương phủ Quốc Công, không phải là nữ nhân đanh đá ngoài chợ.

Bình thường ở trong nhà nói mấy câu ‘dụ dỗ’ cũng không sai, Trần thị không nói không có nghĩa là bà ta có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhi của mình nói bậy.

Minh Nhiêu bị đẩy cho lảo đảo, sau lưng đυ.ng phải một cái trụ bên trong nhà, cái ót đập trên đó, trước mắt là một trận choáng váng.

“Mẫu thân! Sao người lại nói cho nàng! Nàng là người đoạt lấy phu quân của nữ nhi người đó!”

Câu nói này lại châm vào trong lòng Trần thị thêm lần nữa, Trần thị ném ly trà.

“Minh Nhiêu, ngươi đến từ đường quỳ cho ta.” Trần thị mặt không đổi sắc nói.

Minh Nhiêu trầm mặc một lát.

Nàng chậm rãi đứng dậy, hành lễ cáo lui, bị Vương ma ma mang đến từ đường.

Bên ngoài trời cũng vừa tối, gió lạnh xen lẫn với sương mù.

Thật giống như lại muốn mưa thêm nữa.



Trong chính phòng, Minh Vân vẫn còn khóc sướt mướt.

Trần thị không kiên nhẫn vỗ xuống bàn, chuỗi phật đàn hương ở giữa cổ tay run lên. Không có người ngoài ở đây cho nên Trần thị không cần quan tâm đến mặt mũi nữ nhi mình nữa.

“Đây chính là mắt nhìn nam nhân của con sao? Hắn ta nói với con cái gì? Nói không phải con thì không lập thất?” Trần thị cười nhạt: “Có thể cặp mắt kia của hắn không chỉ nhìn chằm chằm vào một người đâu.”

“Mẫu thân, tuấn lang không phải là cố ý, chàng ấy bị mê hoặc, bị sắc đẹp lừa lấy lòng.”

Trần thị cau mày lại: “Ta thấy con đã bị lừa mất rồi!”

“Đều là do Minh Nhiêu! Ai bảo nàng ta có một khuôn mặt gây họa!” Minh Vân khóc vì chuyện của Vương Tuấn Dương: “Huống hồ gì bọn họ còn có hôn ước, chẳng qua là tuấn lang nhớ tình xưa cho nên an ủi nàng, cũng không phải thật sự còn tâm tư gì với nàng hết, nhất định là do Minh Nhiêu câu dẫn trước, người đừng hiểu lầm tuấn lang…”

Trần thị không thể tin tưởng: “Cuối cùng hắn đã cho con bùa mê thuốc lú gì mà khiến cho con lại quyết một lòng như thế, xem ra ta cần phải suy nghĩ thật kỹ chuyện hôn sự của con mới được.”

Từ nhỏ Minh Vân đã được lớn lên trong sự nuông chiều, tính cách không chỉ hung hăng càn quấy mà còn rất ít khi cúi đầu với người khác, hôm nay vì nói chuyện về Vương Tuấn Dương, cuối cùng lại ăn nói khép nép cầu xin như thế.

“Không được đâu mẫu thân!”

“Con cũng nói bọn họ đã từng có hôn ước, coi như là hắn ở trước mặt con nói ngon nói ngọt nhưng khó đảm bảo sau này hắn sẽ không chán ghét mà vứt bỏ con, có một thì có hai, ta sẽ không để cho nữ nhi của mình bị vứt bỏ đến khổ sở.”

Dù thế nào đi nữa Minh Vân cũng khóc náo lên, Trần thị cũng không chịu buông tha.

“Vốn tưởng rằng trải qua mấy ngày cấm túc thì con có thể sớm tỉnh ngộ ra, bây giờ nhìn lại con đã bị tên tiểu tử kia mê hoặc không thấy rõ ràng.” Trần thị thở dài.

Chia rẽ Minh Nhiêu và Vương Tuấn Dương, đối với Trần thị mà nói không phải là chuyện lớn. Bà ta có thể để cho nữ nhi của mình gả cho Vương Tuấn Dương nhưng không thể dễ dàng tha thứ việc nữ nhi của mình đắm chìm vào trong đoạn tình cảm không có cách nào tự kiềm chế được.

Không có nam nhân thì nhất định sẽ tìm cái chết hoặc sống trong sự tịch mịch sao? Trần thị luôn luôn mạnh mẽ, nữ nhi của bà ta không nên có cái tính tình mềm yếu như thế.

Giờ phút này Trần thị cảm giác được sự yêu quý tiền bạc như Minh Nhiêu ngược lại rất tốt, ít nhất cũng sẽ khoogn bị vứt bỏ rồi khóc lóc sướt mướt tìm chết tìm sống đánh mất chính mình.

Nhìn nữ nhi thống khổ ngã dưới đất, trong mắt Trần thị lộ ra vẻ thất vọng.

“Mấy ngày nữa chính là đại thọ sáu mươi tuổi của Bùi lão phu nhân, Bùi gia đã gửi thiệp cho chúng ta, trước ngày đại thọ con tiếp tục đóng cửa tự mình suy nghĩ đi.” Trần thị gọi nha hoàn đến, để cho các nàng mang Minh Vân trở về: “Nếu còn khóc làm loạn thì cũng đừng nói đến hôn sự nữa.”

Minh Vân mang theo cặp mắt sưng vù về phòng, gọi tỳ nữ thϊếp thân của mình rồi bảo nàng ta chạy ra ngoài nhắn một lời với Vương Tuấn Dương.

Bảo hắn đừng có gấp, vào ngày thọ yến của Bùi lão phu nhân nhất định nàng ta sẽ tìm cơ hội gặp mặt hắn. Còn nói nàng ta không giận hắn, nàng ta biết lỗi sai là của Minh Nhiêu, bảo hắn đừng thấy có lỗi.

Tỳ nữu đưa tin che dù, mạo hiểm đi ra ngoài dưới cơn mưa lớn. Minh Vân canh giữ ở bên cửa sổ suy nghĩ về Vương Tuấn Dương, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Có thể do lại nghĩ đến Minh Nhiêu nên vẻ mặt lại trở nên dữ tợn.

Sớm muộn có một ngày nàng ta nhất định phải phá hủy gương mặt kia.

Để xem nàng làm sao câu dẫn nam nhân.