Vừa vào Túy Hương các, chưởng quầy không ngừng bận rộn vội vàng ra đón. Ông ta cung kính nói: “Đại tiểu thư đến rồi.”
Kim Long Tiêu cục của Đường gia trải dài khắp Đại Kaam, thậm chí những nước nhỏ cũng có mối quan hệ, sản nghiệp ở Kinh thành cũng không ít, các loại hình kinh doanh đều có, Túy Hương các là một trong số những sản nghiệp.
Túy Hương các thuộc về quyền sở hữu của Nhị Đông gia, căn cơ của Đường gia ở Lương Châu ban đầu mở tửu lâu này ở Kinh thành, cũng để cho đám người hộ tống có nơi nghỉ chân trong kinh. Vốn dĩ không trông cậy vào nó để kiếm tiền nhưng ai ngờ chưởng quầy là một nhân tài, quản lý Túy Hương các trở thành đệ nhất tửu lâu trong Kinh thành.
“Ở địa bàn của mình mới yên tâm.” Đường Mộ Nhan dẫn tiểu nam hài đi lên phía trước, vào lúc đi lên lầu thì quay lại cười cười với Minh Nhiêu: “Muội đừng chê ta qua loa lấy lệ.”
Minh Nhiêu lắc đầu một cái, ôn nhu nói: “Là muội tìm tỷ nhờ sự giúp đỡ, muội phải mời tỷ ăn cơm mới đúng.”
Chưởng quầy mở cửa một căn phòng đầu tiên rồi mời hai người đi vào, sau đó tự mình bưng lên một ấm trà. Người hộ tống tên là A từ lấy một tờ đơn từ trong ngực giao cho chưởng quầy, trên đó viết những yêu cầu về nguyên liệu nấu ăn.
Những người không có nhiệm vụ thì lui ra ngoài.
Đường Mộ Nhan liếc nhìn ấm trà một cái, cười nói: “Ngân châm Quân Sơn, nó được vận chuyển từ nước Thục đến, mau nếm thử một chút.”
Nàng vừa liếc nhìn đứa trẻ quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh, rót cho tên nhóc một ly trà: “Đệ cũng uống đi.”
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Được sự đồng ý, Lưu Đại Bảo dùng hai tay nâng chén trà lên, đưa lên cái miệng nhỏ uống một hớp.
Vẻ mặt cẩn thận, chỉ yên tĩnh tò mò mà đánh giá xung quanh, tên nhóc cũng không nói gì nhiều.
Ngược lại là rất khôn khéo, Đường Mộ Nhan nghĩ trong lòng.
Minh Nhiêu ngửi mùi trà nhè nhẹ, trong lòng thầm khen trà ngon.
Từ sau khi đến Kinh thành thì đầu lưỡi khó hầu hạ của mình buộc phải nếm thử những loại trà cũ kỹ, giờ phút này nếm được vị trà thượng hạng, nàng có cảm giác như hạn hán gặp được mưa lớn.
Nàng càng thêm nhớ nhà.
Đường Mộ Nhan nói: “Đúng rồi, muội gọi người truyền tin tức cho ta, là muốn ta giúp đỡ việc gì?”
Minh Nhiêu đặt ly trà xuống, nói rõ ý đồ của mình.
Hôn sự của nàng và Vương Tuấn Dương cũng không phải là chuyện bí mật, lâu nay Đường gia vẫn luôn có quan hệ tốt với Thứ sử Du gia ở Lương Châu, Thứ sử phu nhân cũng chính là di mẫu của nàng sắp xếp mối hôn sự, đương nhiên Đường Mộ Nhan cũng biết.
Minh Nhiêu đem mọi chuyện nói rõ ràng, nàng mới nói đến Vương Tuấn Dương thay lòng đổi dạ, có ý định đính hôn với mb thì Đường Mộ Nhan đã thốt lên đầy tức giận.
Có trẻ con ở đây cho nên Minh Nhiêu không tiện nói nhiều, chỉ có thể trấn an bằng hữu, sau đó nàng mới tiếp tục nói:
“Của hồi môn của mẫu thân muội vẫn còn ở đây, lúc đầu rời khỏi Kinh thành vội vàng, Trần thị lại quyết nuốt không chịu buông. Hôm nay có cơ hội nên muội muốn đòi lại tất cả của hồi môn mà Trần thị đã lấy.”
“Phải làm thế. Cho nên muội nhờ ta giúp đỡ mang những thứ đó quay về?”
Minh Nhiêu gật đầu: “Muội không yên tâm giao cho người ngoài.”
Trong nhà Đường Mộ Nhan chỉ làm cái này, bằng hữu mình muốn nhờ nên đương nhiên nàng ấy sẽ đồng ý.
“Còn có hai lá thư muốn nhở tỷ chuyển giao.”
Đường Mộ Nhan nhận lấy lá thư, một cái là gửi cho Tần thị mẫu thân của Minh Nhiêu, một cái gửi đến phủ Thứ sử.
Nàng ấy không nói nhiều, đem hai lá thư cất thật tốt.
“Đến lúc đó còn làm phiền tỷ mang hôn thư quay về.” Minh Nhiêu lấy ra mấy thỏi bạc từ trong tay áo: “Đây là bạc.”
Đường Mộ Nhan trừng mắt nhìn nàng một cái, đẩy khối bạc về: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu để cho biểu ca của muội biết được ta thu bạc của muội thì đó chính là chuyện lớn.”
Minh Nhiêu bất đắc dĩ cười cười: “Vậy thì muội đa tạ tỷ.”
“Nhưng mà đại mẫu của muội là người tính toán tỉ mỉ, làm sao có thể dễ dàng nhả ra như thế?”
“Bà ta lấy được hôn thư cho nên mới nhả của hồi môn trở về.”
Đường Mộ Nhan cười lạnh: “Bà ta đúng là không muốn ăn thiệt.”
Cũng không phải là không có hại, dùng đồ vật của mẫu thân mb đổi lại hôn thư của nàng, ở bên ngoài Trần thị cùng với nữ nhi bảo bối của mình chiếm lấy lợi ích.
“Ngược lại cũng không hẳn.” Minh Nhiêu nhớ đến Ngu Nghiên, chân thành mà bật cười.
Có ăn thua thiệt hay không vẫn còn phải để ý lâu dài.
Đường Mộ Nhan thấy sắc mặt của Minh Nhiêu không đúng, nụ cười kia rất vui vẻ, còn có sự ngượng ngùng của tiểu cô nương ở bên trong, đăng định vặn hỏi thì cửa phòng bị gõ, thức ăn được mang vào.
Chưởng quầy đưa thức ăn xong thì lui ra ngoài, Minh Nhiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm đống đồ ăn ở trên bàn.
Đường Mộ Nhan cười hì hì một cái, bưng một vài thứ đến trước mặt Minh Nhiêu: “Ngược lại thì thôi, cái này chính là canh ngọc thiền mà ta cố ý dặn người làm, nếm thử chút đi.”
Lương Châu ít mưa, muốn ăn cá đều phải vận chuyển từ ngàn dặm đến, quả thực không dễ thấy.
“Biết muội đến kinh nên ta đã dặn A Từ vận chuyển những thứ này từ Giang Tô đến sớm hơn mấy ngày. Cá sạo thái mỏng, màu da như ngọc trắng, cắt mỏng như cánh ve, phủ một lớp bột trắng rồi cho vào nồi, khẩu vị thanh đạm, nhất định muội sẽ thích.”
Đôi mắt to tròn của Lưu Đại Bảo trừng lên, nuốt nước miếng mấy cái.
Đường Mộ Nhan cũng múc cho Lưu Đại Bảo một chén canh: “Tiểu Lang cũng ăn nhanh đi.”
Minh Nhiêu không nhiều lời, dùng hành động thực tế để biểu đạt sự yêu thích của mình với Đường Mộ Nhan.
Không lâu lắm, chén canh đã thấy đáy. Nàng nhấp môi, vẫn chưa thỏa mãn.
Đường Mộ Nhan dùng tay nâng má, chống ở trên bàn, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Minh Nhiêu.
Lúc ở Lương Châu chuyện nàng ấy thích làm nhất chính là nấu cho Minh Nhiêu ăn, lúc nàng ăn cơm bộc phát ra loại cảm giác hạnh phúc một cách tự nhiên khiến cho người ta nhìn thấy sẽ rất cao hứng.
“Ngược lại ta nhìn muội gầy đi rất nhiều, thức ăn ở phủ Quốc Công không hợp với khẩu vị sao?”
Khuôn mặt Minh Nhiêu lộ ra vẻ ưu sầu.
Không để cập đến thì thôi, khi nhắc đến thì Minh Nhiêu cảm thấy bản thân rất thảm.
Môi đỏ khẽ mím lại, đôi đồng tử trong sốt lộ ra mấy phần ủy khuất: “Khó ăn chết đi được, suốt ngày muội cứ mong đợi rời đi sớm một chút.”
Cuộc sống ở Minh phủ cũng không được dễ chịu, từ trước đến nay nàng vẫn luôn “ăn nhờ ở đậu” cho nên không yêu cầu thêm gì, chỉ có thể tự mình chịu ủy khuất ăn cỏ ăn trấu.
Tốt xấu gì Minh gia cũng là phủ Quốc Công, cơm canh cũng không quá kém, chẳng qua miệng và dạ dày của Minh Nhiêu vẫn luôn bắt nẻ, hơn nữa nàng lớn lên dưới sự cưng chiều của mọi người khi ở Lương Châu, ăn ở luôn luôn được chú trọng, nhà bình thường cũng không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của nàng.
Tiểu cô nương khẽ cau mày, nhìn một bàn mỹ vị, suy nghĩ đến thủ pháp nấu ăn thô ráp của đầu bếp ở Minh gia, sâu kín thở dài một tiếng.
Hai hàng lông màu níu lại giống như một gợn sóng lưu động, ánh mắt trong sáng lộ ra vẻ ủy khuất, nhỏ nhắn mềm mại khiến cho người ta nhìn thấy mà thương.
“Muội đừng làm nũng với ta.” Đường Mộ Nhan đỏ tai quay mặt đi: “Ăn không ngon thì đến chỗ ta dùng bữa, nếu mẫu thân muội biết muội bị đói bụng thì sẽ luôn nhắc ta.”
Minh Nhiêu cười mỉm một cái: “Ừ, A Nhan tỷ thật tốt.”
Lấp đầy cái bụng, ba người đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Đại Bảo cúi đầu đếm gạch xanh ở trên đất, đi theo sau hia người, lẳng lặng sờ lỗ tai.
“Đến lúc đó muội theo đội ngũ đưa của hồi môn cùng nhau trở về Lương Châu hay sao?”
Minh Nhiêu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là thế, đến lúc đó chúng ta nói sau.”
Đường Mộ Nhan đắm chìm trong sự hưng phấn của bản thân, không nghe rõ lời nói của Minh Nhiêu.
“Chờ muội quay về thì ta sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa, ta sẽ ở Lương Châu chơi với muội!”
“Chúng ta cũng không cần xú nam nhân kia nữa, đổi một người khôn ngoan hơn, dù sao có tiền, tìm người ở rể cũng được.” Nàng ấy dừng một chút: “Cái tên phụ lòng muội có lẽ không biết những năm qua muội và mẫu thân tích góp không ít của cải đúng không?”
“Không biết.” Minh Nhiêu nói: “Người nhà cũng không biết.”
Người nhà trong miệng Minh Nhiêu chính là người Minh gia.
“Hừ, cũng vậy, chỉ sợ hắn còn tưởng rằng chi phí mà muội cho hắn đi lên kinh tham gia khoa cử là mượn nhà ta đó.” Đường Mộ Nhan tức giận mà không có chỗ phát tiết: “Muội vẫn nên đòi lại cả vốn lẫn lại, ăn cơm nhà muội còn dám phản bội muội, ta nhìn hắn có lẽ muốn tìm cái chết.”
Minh Nhiêu rũ ánh mắt, yên lặng suy nghĩ, có lẽ nàng cũng không về được Lương Châu.
Chờ gả cho Ngu Nghiên, nàng muốn nói cho hắn một chút, đem mẫu thân đến Hầu phủ sinh sống.
Mới ra tửu lâu, A Tứ đến nói nhỏ bên tai Đường Mộ Nhan.
Minh Nhiêu thấy sắc mặt nàng ấy khó coi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ, có huynh đệ gặp phải thổ phỉ nên bị thương, ta phải đi xem một chút.” Đường Mộ Nhan nhìn Lưu Đại Bảo một cái: “Tiểu tử này. . .”
“Muội mang nó đi nha môn, tỷ đừng bận tâm đến nó.”
“Được, vậy ta để A Tứ lại cho muội, lát nữa bảo hắn đưa muội về phủ, đừng cự tuyệt, ta sẽ không yên tâm.”
“Được.”
Đưa mắt nhìn Đường Mộ Nhan rời đi, Minh Nhiêu dắt tay Lưu Đại Bảo, đi về phương hướng nha môn.
Trong lòng Lưu Đại Bảo như lửa đốt, vừa đi vừa trợn đôi mắt tròn tìm kiếm xung quanh.
Tại sao Mạnh thúc thúc vẫn chưa xuất hiện, hắn bị đưa đến nha môn thì phải làm thế nào, hắn còn có thể trở lại bên người thân sao, có phải hắn bị vứt bỏ lần nữa rồi không.
Nghĩ như thế, ánh sáng trong đôi mắt từ từ tối lại.
Đang ủ rũ cúi đầu, nữ tử đang dắt tay tiểu nam hài đột nhiên dừng bước.
Sau đó thì nghe được một tiếng cà lơ phất phơ vang lên từ phía trước, tiếng cười không có ý tốt vang lên:
“Ôi, đây không phải là mỹ nhân ngày đó sao, thật có duyên, chúng ta lại gặp mặt.”
Minh Nhiêu nhận ra người này, nàng mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tiếng nói kia làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, ánh mắt xấu xa ghê tởm cùng tồn tại giống như trong ác mộng, một nụ cười nhớp nháp tạo nên một sự sợ hãi thấm sâu vào trong mạch máu.
Chính là vào ngày thọ yến của Thái hậu, nam nhân say rượu trêu đùa nàng, lại quỳ xuống trước mặt Ngu Nghiên - Quận vương.