Nhưng Trương Tự tâm tình không tốt, ngoại trừ ở đây uống rượu, cậu cũng không biết có thể đi đâu.
Không muốn về trường.
Nghĩ đến hơn một năm qua, anh anh em em với Vu Thu Dương ở các nơi trong vườn trường, cậu cảm thấy buồn nôn.
Phòng bên ngoài trường lạnh lẽo, trở về cũng là đặt đồ ăn uống rượu.
Trương Tự không dám về chỗ ba cậu, nếu không bị nhìn ra gì đó, ba cậu sẽ lột da cậu.
Hơn nữa ba cậu bây giờ đang sống chung với đối tượng, đối tượng kia còn có một đứa con trai khí chất cao quý mặt không cảm xúc, mỗi lần đều nhìn cậu như nhìn rác rưởi.
Tính ngược tính xuôi, chỉ có thể ở chỗ này gặp dịp thì chơi với người xa lạ, gϊếŧ thời gian.
Thật thảm.
Trương Tự tự thương hại mình, uống một hớp rượu.
"Trong lòng khó chịu?" Tay Hứa Bạc Tô sớm đã từ trên ghế chuyển đến trên bả vai Trương Tự, ôm Trương Tự trán kề trán nói chuyện.
Rượu nồng độ cao xông lên đầu Trương Tự, não cũng bắt đầu trì trệ, không hề phản kháng đối phương dựa vào: "Cái gì?"
Hứa Bạc Tô cười, không dấu vết hôn lên tóc Trương Tự: "Nhớ bạn trai cũ?"
Đồng thời đặt ly rượu của hai người lên bàn, nhấc hai tay Trương Tự khoác lên bả vai mình, làm tư thế bao quanh.
"Bạn trai cũ? A, bạn trai cũ chết rồi..." Trương Tự chỉ phản ứng trì trệ, chứ não vẫn rất tỉnh táo, cậu cho phép Hứa Bạc Tô bao quanh cậu chỉ vì không muốn động đậy.
Nhưng không thể không nói, mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người người đàn ông này, thật sự má nó rất mê người.
Lúc tựa trên bả vai hít thở rất rõ ràng.
Mùi vị tràn ngập trên chớp mũi, nhàn nhạt, nhẹ nhàng, lại không thiếu cảm giác tồn tại, rất phù hợp với con người Hứa Bạc Tô.
"Tiểu Tự vừa lòng với người hiện tại là tôi không?" Hứa Bạc Tô vừa nói, vừa ôm Trương Tự lên người mình.
Hai người anh em cùng bàn với anh, nhìn đến sững sờ.
"Ôi má ơi..." Lục Khải nhớ đến lúc họ học cấp ba, trong
trường có mấy cô bé xinh đẹp nhất luôn trở thành bạn gái hắn.
Lúc đó hẳn còn cảm thấy bản thân rất trâu bò.
Hiện tại mới biết, không phải sức hấp dẫn của hắn nhiều hơn hai người kia, mà người ta căn bản không thèm.
"Chưa ngủ sao biết được như thế nào?" Trương Tự trả lời bên tai Hứa Bạc Tô, thanh âm như bé ác ma mang theo hơi thở nóng rực, thổi vào lỗ tai mẫn cảm.
Hứa Bạc Tô trong chớp mắt như đốt pháo hoa, muốn nở rộ.
"Cậu đang tán tỉnh tôi sao?" Tiểu công độ tuổi tráng niên độc thân từ trong bụng mẹ 26 năm, rất nguy hiểm.
"Chúng ta không phải nói ngày mai đi kết hôn sao?" Trương Tự trả lại câu trả lời vừa rồi nghe được cho đối phương.
Tiến đến gần môi Hứa Bạc Tô, Trương Tự nhịn không nổi hì hì cười ra tiếng, động tác nhanh nhẹn lui về vị trí ngồi của mình, vừa cười vừa uống rượu.
"..." Hiển nhiên còn uống quá ít.
Ba vị khác nhất trí nghĩ vậy.
"Nào nào nào, uống rượu." Lục Khải cũng không muốn như thế, nhưng việc đến mức này, chỉ thiếu cú đấy cuối cùng, hắn có thể không giúp người xấu làm điều ác sao?
"...." Hứa Bạc Tô trong lòng trống rỗng, chỉ có thể bưng ly bia tiếp tục uống với Trương Tự.
"Cũng đừng uống quá nhiều." Thẩm Phi Khanh sờ chút lương tâm cuối cùng của mình nói: "Uống nhiều không chỉ hại thân, còn dễ dàng thất thân."
"Ha ha ha ha..." Lục Khải tối nay chắc bị điểm huyệt cười, rất dễ buồn cười.
"Vậy thì, không uống nữa?" Trương Tự nhìn Hứa Bạc Tô.
"Tùy cậu." Hứa Bạc Tô nói: "Cậu muốn uống tôi uống cùng cậu, cậu không muốn uống thì không uống."
Vậy mà chẳng hề có gì khác thường.
"Aiz, cũng đã uống đến mức này rồi." Trương Tự bỗng nhiên gạ hỏi Hứa Bạc Tô: "Anh thành thật nói đi, anh ở trên người bao nhiêu người cũ mới luyện được sự chăm sóc ấm áp này?"
Hứa Bạc Tô bật cười: "Cậu cho rằng Phi Khanh lừa cậu?" Nhận được ánh mắt thờ ơ của Trương Tự, anh nghiêm túc trả lời: "Tôi không có người cũ."
Trương Tự rủ mắt, liếc nhìn nơi nào đó: "Vẫn là xử nam?"