Lại nhìn cái vị bị thổi phồng, người ta căn bản không để ý Lục Khải đang chém gió, người ta cười như đầu bài, mắt cũng không thèm chớp nhìn người bạn mới.
"Anh nói không sai, bạn trai cũ của tôi gã chính là thứ rác rưởi!" Trương Tự lớn tiếng nói, vui vẻ cụng chai bia của Lục Khải: "Nào, uống rượu! Vì bạn mới cạn ly!"
Giống như không get được sự đẩy mạnh tiêu thụ rõ ràng của Lục Khải.
Thẩm Phi Khanh: "???"
Tình bạn của tên ngốc và tên ngốc thật sự khiến người thương hại.
"U, uống bia rất nhàm chán." Trương Tự rất nhanh uống hết một chai, ánh mắt linh động liếc một vòng, đề nghị nói: "Nếu không chúng ta chọn đô mạnh một chút? Như thế nào? Hứa Bạc Tô?"
Vừa ngẩng đầu, Trương Tự phát hiện Hứa Bạc Tô cách mình rất gần, thiếu chút nữa hôn trúng.
"Tôi nói chứ anh trai, gương mặt của anh cũng quá phạm quy." Trương Tự cười, không ngại ngùng ngửa ra sau nằm lên cánh tay người ta: "Làm bạn trai của anh chắc hẳn rất lo lắng bất an?"
Từ sáng đến tối phải phòng ngừa bạn trai bị tán tỉnh.
"Vừa rồi anh em của tôi nói, tôi rất chung thủy." Hứa Bạc Tô nhìn cậu, lại nhìn cánh tay bị gối, trên mặt nở nụ cười điên đảo chúng sinh.
Cấu hình cao lắm.
Tiểu công đẳng cấp trong vòng gay chính là như vậy.
"Ha ha." Trương Tự cười phối hợp, dù sao cũng không phải bạn trai cậu, không cần cậu lo lắng bất an: "Thế nào? Còn muốn bia không?"
Nét mặt trên mặt Trượng Tự rất phong phú sinh động, người thích dáng vẻ này, sẽ cảm thấy cậu đặt biệt thu hút.
"Được." Hứa Bạc Tô cười cười, tranh thủ nói với Thẩm Phi Khanh: "Phi Khanh."
"Tôi đi gọi bia." Thẩm Phi Khanh nói, nhấc người rời khỏi bàn.
Thời kì đặc biệt, trong bar quá nhiều người, nhân viên phục vụ không thể đi qua chào hỏi, tự mình đi lấy sẽ nhanh hơn.
"Cậu không sợ uống say sao?" Lục Khải nhìn tư thế này, bỗng nhiên có cảm giác tội ác, ba người họ kết hợp với nhau giúp anh em hẹn hò.
"Sợ cái gì?" Trương Tự nói: "Tiểu thụ không say, tiểu công không có cơ hội."
"Ha ha ha ha ha..." Lục Khải cười lớn nghĩ thầm, được, các người đều là nam uyên ương chàng có tình thϊếp có ý, một người ngoài như tôi quản được chắc?
Quản không được.
Nụ cười của Hứa Bạc Tô chợt tắt, cũng phải, bất kể thoạt nhìn có bao nhiêu rộng lượng, bỗng nhiên chia tay, trong lòng ai không có chút cảm xúc chứ?
"Không sao, cậu say tôi say với cậu." Hứa Bạc Tô nói, ẩn ý nói rõ mình là chính nhân quân tử.
"Ai say còn chưa chắc đâu." Trương Tự ánh mắt chứa khıêυ khí©h, đồng thời tỏa ra sức chiến đấu.
Thứ lỗi Hứa Bạc Tô nói thẳng, Trương Tự trưng ra gương mặt môi hồng răng trắng, cộng với thân thể gầy yếu thon dài, bị Trương Tự khıêυ khí©h, chỉ sẽ kích động du͙© vọиɠ chinh phục của người khác.
"Bia đến rồi." Thẩm Phi Khanh trở lại, đi theo bên cạnh là một nhân viên phục vụ đang bưng bia, quả nhiên bưng một khay bia nồng độ cao.
Dù bốn người họ uống cũng không ít.
"Rất biết nghe lời." Lục Khải líu lưỡi, hắn cho rằng bản thân vì anh em đã đủ không cần lương tâm, không ngờ lão Thẩm còn xấu xa hơn hắn.
"Sao vậy, không phải mấy người muốn uống sao?" Thẩm Phi Khanh cười híp mắt ngồi xuống, từ trong túi lục ra mấy tờ giấy, tỏ ra vô cùng bình tĩnh: "Vừa rồi đi xuống một chuyến, bị nhét cho mấy số điện thoại."
"Ha ha ha ha ha ha..." Một tràn âm thanh ma tính đến từ Trương Tự và Lục Khải.
"Trong đó còn có người to con trên 185." Thẩm Phi Khanh đẩy mắt kính: "Tớ thoạt nhìn giống tiểu thụ sao?"
"Ha ha ha ha ha ha..." Lục Khải cười đến sốc hông.
"Không phải." Trương Tự cảm thấy bản thân nhất thiết phải phổ cập kiến thức về giới gay cho người bạn mới: "Nhìn lực lưỡng chưa chắc là công, họ có thể là thụ tâm hồn thiếu nữ."
"Tâm hồn thiếu nữ ha ha ha ha.." Lục Khải chết rồi, bởi vì người anh em đối diện hắn cũng cao to trên 185.
"Lục Khải, cậu lại nhìn tôi..." Ánh mắt Hứa Bạc Tô tràn đầy uy hϊếp.
"Trương Tự, cậu thấy anh em tôi là công hay thụ?" Lục Khải không cần mạng hỏi.