Chương 3

"Mày là ai? Liên quan gì đến mày?" Vu Thư Dương vừa rồi còn khá thành thạo giải quyết vấn đề, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một người khí chất và phong độ không giống người thường giúp Trương Tự nói chuyện, trong lòng gã bắt đầu không đủ tự tin.

"Tôi? Tôi tên Hứa Bạc Tô." Người đàn ông cao đẹp trai, ung dung đứng bên kia, nghiêng đầu nói với Trương Tự: "Tuổi hơi già một chút, 26 tuổi, không biết cậu có để ý hay không?"

Đệt.

Đừng nói vài người trong quán bar sững sờ, Trương Tự cũng sững sờ, hạt dưa trong miệng sắp ngậm không nổi nữa.

Người này có ý gì?

Suy nghĩ một chút, phần lớn là tham gia náo nhiệt.

"Hai mươi sáu tuổi, này không đúng tuổi rồi?" Trương Tự dùng tay vỗ vỗ ngực Hứa Bạc Tô, giữa ngón cái và ngón trỏ còn cầm một hạt hướng dương no tròn.

Vỗ xong ném vào trong miệng, răng rắc.

Thật thơm!

"Quyết định vậy đi, nhưng tôi không mang theo sổ hộ khẩu, sáng mai trễ một chút lại đi đăng ký?" Hứa Bạc Tô dựa sát Trương Tự, vành môi cách vành tai Trương Tự ước chừng 2cm.

Trương Tự đang cười nghiêng ngã ở trong lòng, aiyo, thầm nghĩ kĩ năng biểu diễn của anh trai này cũng quá trâu bò, khí chất lại hơn người.

"Được được được, tôi không để ý." Trương Tự tính toán duỗi tay ôm bả vai người ta, kết quả chênh lệch chiều cao, không thuận tay lắm.

May mà lúc đi đường, đối phương chủ động khuỵu xuống một chút.

Trương Tự trong lòng tán thưởng, hận không thể ngay tại chỗ cùng người ta kết bái anh em: "Hứa Bạc Tô phải không, tôi tên Trương Tự, đi, đi uống rượu, không cần thứ rác rưởi đó."

"Được." Hứa Bạc Tô ôm eo Trương Tự, mang về phía bàn của anh em mình: "Đi, giới thiệu đám anh em của tôi cho cậu quen, chung quy ngày mai chính là người một nhà."

"Ừa ừa ừa ừa..." Trương Tự ôm cánh tay cười khẽ: "Con mẹ nó chứ người một nhà, a không, đúng, người một nhà!"

Tầng hai ầm ĩ, cũng đầy người, Hứa Bạc Tô ôm Trương Tự, men theo lan can trong đám người chen ra một con đường, đi đến bên một cái bàn khác bên cạnh lan can: "Chỗ này."

Trương Tự vừa nhìn, được, là chỗ nhìn thấy rõ nơi cậu vừa nãy phát điên.

Cũng chính là nói, lúc cậu gào to, Hứa Bạc Tô bèn đứng dậy đi qua, đoán chừng chính giữa nán lại một lát mới đi đến bên người cậu.

Thật sự là một người thành phố tốt nhiệt tình, trên đường thấy chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ.

Bên bàn hình chữ nhật, còn ngồi hai người.

"Các vị, đây là..." Hứa Bạc Tô đang muốn giới thiệu bạn trai mới của mình.

"Aiyo, để tôi." Trương Tự nhiệt tình tiếp đón câu chuyện, cười xán lạn như ánh mặt trời: "Tôi tên Trương Tự, Hứa..."

"Hứa Bạc Tô."

"Ồ, bạn mới của Hứa Bạc Tô." Trương Tự nói: "Nhiều hơn thì, vừa rồi mọi người đã nghe thấy, tôi cũng không giấu."

Hai người bạn của Hứa Bạc Tô, Thẩm Phi Khanh và Lục Khải sớm đã cười sốc hông.

"Ha ha ha ha, xin chào..." Lục Khải bắt tay Trương Tự: "Xin chào xin chào, tôi tên Lục Khải, cái thằng bốn mắt thân chó mặt người bên cạnh tôi tên Thẩm Phi Khanh."

"Này không phải giáo viên sao?" Trương Tự bắt tay Lục Khải xong, lại đi bắt tay Thẩm Phi Khanh: "Xin chào."

"Xin chào, nhanh ngồi." Thẩm Phi Khanh văn nhã, trên sống mũi treo một đôi kính viền bạc, cho người khác cảm giác phong độ của người tri thức, rất thanh lịch tri thức, không ăn khớp với chỗ này.

"Hì." Trương Tự ngồi xuống, phát hiện ba người này thật thú vị, họ Hứa ở trước mặt người khác là bộ dáng chính nhân quân tử nhưng trong bụng đầy ý xấu, vừa nhìn chính là loại ăn người khác không nhổ xương, vị họ Lục cạo đầu đinh, đẹp trai badboy, cái gì cũng bày ở trên mặt, mà họ Thẩm nhẹ nhàng và lịch sự, như đóa hoa mẫu đơn: "Ba người thật sự là ba thái cực khác nhau, có thể trở thành bạn bè thật sự kỳ diệu."

Nói tóm lại ba người đều không phải người bình thường.

"Rất nhiều người đều nói như vậy." Người tiếp lời là Hứa Bạc Tô ngồi bên cạnh Trương Tự, vừa nói vừa lấy một chai bia nhỏ từ trong xô đá ra, khui cho Trương Tự: "Cho, chúng tôi là bạn bè từ nhỏ chung một đại viện đến lớn."

Đang nói, liếc nhìn Thẩm Phi Khanh và Lục Khải: "Bằng không thật sự không thể nào chung một chỗ được, hai người nói phải không?"

Hai người kia phối hợp gật đầu, phải phải phải, trường hợp này anh em nói cái gì thì là cái đó.

"Cảm ơn." Trương Tự nhận bia, kề vô miệng chai bia nốc một hơi lớn ừng ực.

"Uống chậm một chút..." Hứa Bạc Tô lo lắng nhìn Trương Tự.

Lục Khải nháy mắt với Hứa Bạc Tô, tính tình này, hì, dữ hà.

"Đàng hoàng một chút." Thẩm Phi Khanh giẫm chân Lục Khải, đỡ tránh anh em còn chưa xuất chiến đã bại trận.

"Hazzz...cãi một trận tôi sắp chết khát rồi." Trương Tư uống xong một hơi, chả hề bận tâm đến hình tượng ợ một cái, há miệng lộ ra cái răng trắng nhỏ, khóe mắt lướt qua hai người đối diện: "Tôi nói hai người các anh có phải đi nhầm chỗ rồi không, nơi này là gay bar."