Chương 3: Minh Tư Nhiên

Mà lúc này La Tiếu vừa về đến nhà thì đột ngột chạm phải một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng, khiến cô đứng sững.

Cô ngẩn ra, giây tiếp theo, tiếng hét vang lên khắp biệt thự.

“A——!”

Trong tiếng hét vang dội, Minh Tư Nhiên bình thản mặc áo sơ mi, ngón tay trắng mịn, thon dài, cài cúc từ dưới lên, động tác thong thả, ung dung.

Cho đến khi người giúp việc chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy, đại tiểu thư?”

La Tiếu giận dữ chỉ vào người đàn ông cao ráo, điển trai trước mặt, phẫn nộ nói: “Tại sao anh ta lại ở trong phòng tôi?”

Thậm chí còn chưa mặc áo!

Người giúp việc nhìn Minh Tư Nhiên, lúng túng nói: “À… chuyện này…”

Minh Tư Nhiên đeo đồng hồ, không ngẩng đầu: “Nói chính xác thì đây là phòng của tôi.”

La Tiếu: “???”

Anh bước qua cô, sải bước dài đi xuống lầu.

“Minh Tư Nhiên, anh mau đứng lại!”

Điện thoại trong túi vang lên, La Tiếu vội nghe máy: “Alo? Ba! Tên Minh Tư Nhiên này đang làm gì ở nhà chúng ta? Sao ba có thể dễ dàng cho cái đồ cầm thú này vào nhà như vậy?”

Người đàn ông ngồi ở bàn ăn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô một cái.

La Tiếu không chịu thua, trừng mắt nhìn lại.

Không biết ba cô ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng sắc mặt La Tiếu dần thay đổi. Cô cúp máy, tiến vài bước đến trước mặt Minh Tư Nhiên, không thể tin được mà hỏi: “Anh đã mua căn biệt thự này rồi?”

Anh bình thản đáp: “Đã nửa năm rồi.”

“Anh điên rồi sao?”

“…”

Minh Tư Nhiên cầm lấy đôi đũa, không ngẩng đầu: “Nghe chú nói, em định rời khỏi làng giải trí để về công ty làm, cuối cùng cũng không trụ nổi trong giới giải trí?”

Chưa đợi La Tiếu trả lời, anh lại tiếp tục: “Ngày trước em nói sẽ không dựa vào chút tài nguyên nào của nhà họ La, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp trong giới giải trí, giờ thì bị hiện thực đánh cho tỉnh rồi à?”

La Tiếu bị anh chọc vào nỗi đau, liền lao đến: “!! Tôi phải bóp chết anh!”

Minh Tư Nhiên cười khẽ, giọng trầm quyến rũ, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, không tránh né.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tinh, ngũ quan hoàn mỹ, ánh mắt sắc sảo nhìn cô chằm chằm. Tim La Tiếu bỗng đập mạnh, ngay lúc suýt chạm vào anh ta thì cô thu tay lại, hậm hực nói: “Bẩn tay tôi!”

Minh Tư Nhiên nhìn cô vài giây, khẽ nhếch môi.

Nói về mối quan hệ giữa cô và Minh Tư Nhiên, phải quay về thuở nhỏ, hai người lớn lên cùng nhau cũng coi như thanh mai trúc mã. Minh Tư Nhiên càng lớn càng yêu nghiệt, không ngừng thu hút ong bướm. Là một người yêu vẻ đẹp, La Tiếu đã nhắm vào “ngọn cỏ” đẹp này từ sớm.

Cô đã “cưa đổ” anh từ thời trung học cơ sở.

Người ta vẫn nói tình cảm thời học sinh là thuần khiết và đáng quý nhất. Cô và anh đã yêu nhau suốt tám năm, từ cấp ba đến đại học. Chỉ là, khi chia tay, họ cãi nhau không vui vẻ gì. Từ đó về sau, mỗi lần thấy anh, cô càng nhìn càng thấy không ưa. Gọi là “tình cũ” không bằng nói là “kẻ thù gặp mặt càng thêm đỏ mắt”.

“Anh mua căn biệt thự này hết bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho anh.”

Anh cười khẩy, cầm đũa lên, lịch sự ăn cơm: “Em nghĩ tôi thiếu tiền à?”

La Tiếu không hiểu nổi: “Anh bị gì sao, mua nhà tôi làm gì?”

“Không bằng hỏi tại sao ba em lại bán cho tôi?” Anh ngước mắt nhìn cô.

La Tiếu lập tức nghẹn họng.

Ba cô rất yêu thích “con sói đội lốt cừu” này. Sau khi hai người chia tay, ông ấy không ngừng tác hợp cho hai người quay lại. Cô thấy phiền quá nên ra nước ngoài, sống ở đó hai năm. Vừa về nước, cô không muốn vào công ty liền chọn vào làng giải trí.

Ai ngờ ba cô lại giở chiêu này sau lưng cô!

La Tiếu: “Nói đi, anh muốn thế nào mới chịu dọn ra?”

Minh Tư Nhiên liếc cô: “Giờ em xách hành lý đi ra ngoài có vẻ đơn giản hơn đấy.”