Chương 37: Giày thêu (37)

“Làm gì sao?” Đồng Tam cười ngu ngơ nói: “Y Y phải đi rồi, là chị em tốt của cô ấy, không phải cô nên đi cùng bầu bạn với cô ấy sao? Rõ ràng là cô đưa cô ấy tới nơi này tới, làm sao có thể để một mình cô ấy rời đi được chứ?”

Một cơn đau mãnh liệt đánh úp lại.

Là con dao rạch trên da của cô, một lượng lớn máu tươi phun tung toé, có vài giọt bắn lên trên mặt Đồng Tam. Gã liếʍ liếʍ máu tươi trên mặt, lộ ra vẻ si mê hưởng thụ, ghé sát vào tai Chu Mộng nhẹ giọng nói.

“Yên tâm, kỹ thuật lột da của tôi tốt lắm, bảo đảm không hề đau tẹo nào, còn có thể dễ dàng lột da của cok xuống.”

"Đồng Tam anh điên rồi!”

“Đúng! Tôi đúng là điên rồi, từ khi các người cười nhạo tôi là thằng ngốc, từ khi Y Y bắt đầu từ chối tôi, tôi đã điên rồi. Hiện tại Y Y phải chết, tôi muốn tất cả các người phải chôn cùng cô ấy!”

Thẩm Hoặc cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo sắc bén của con dao lướt qua thân thể. Cậu cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng của Chu Mộng.

Làn da bị tách ra khỏi cơ thể, nỗi đau lột da róc thịt này thiếu chút nữa làm Thẩm Hoặc đau đến ngất xỉu.

Nằm trên mặt thớt lạnh lẽo, máu của Chu Mộng chảy xuống đất thành một dòng suối. Từ tầm mắt của cô có thể nhìn thấy khoé miệng lạnh lùng của Đồng Tam. Sau đó Chu Mộng cảm thấy bụng của mình bị nhét thứ đồ vật ghê tởm nào đó vào.

Thứ kia vẫn còn đang động đậy.

Đồng Tam mỉa mai: “ Bây giờ tôi cho cô một thai nhi có sẵn, chứng minh cô mang thai, sao nào, thích món quà này của tôi chứ?”

Chu Mộng là nhìn bụng mình từ từ phồng lên, sợ tới mức điên cuồng hét to. Đồng Tam cảm thấy còn chưa thỏa mãn, đặt gương ở bốn phía để Chu Mộng có thể nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình.

“A a a!”

Chu Mộng biến thành quái vật, một con khỉ màu da có cái bụng vô cùng lớn. Mà da của cô bị Đồng Tam lột xuống, chế tác thành một chiếc đèn l*иg da người, treo ở cửa lò mổ.

Chu Mộng trở thành quái vật bị cầm tù ở cung điện trong núi, mà mỗi cứ cách một ngày, Đồng Tam lại đưa một cỗ thi thể bị lột da.

Cô nhận ra những thi thể đó, là người dân của thôn Hoè Thụ. Đồng Tam gϊếŧ thôn dân, sử dụng máu thịt của họ nuôi nấng ác quỷ trong bụng cô.

Không, không phải máu thịt, mà là hồn phách của bọn họ. Cô thấy ác quỷ trong bụng hút một loại "khí" bên trong thi thể. Không có "khí", thi thể bị lột da bắt đầu biến dị.

Hàm răng của họ biến thành răng nanh, đôi mắt biến thành màu đỏ tươi, dáng vẻ rất giống con khỉ không có da.

Trước mắt Thẩm Hoặc đột nhiên tối sầm, chờ cậu nhìn thấy lần nữa, đầu váng mắt hoa, khó chịu muốn nôn.

Vừa rồi cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dường như cậu biến thành Chu Mộng, trải qua những trắc trở Chu Mộng gặp phải lúc còn sống?

Cùng quỷ cộng tình.

Chẳng lẽ đây là thông linh mà trên mạng hay nói?

Có điều cậu nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của chính mình, nếu nói như vậy thì sao trước kia cậu không có năng lực này.

Thẩm Hoặc nhìn quái vật Chu Mộng, lúc này ánh mắt Chu Mộng không có màu đỏ mà rất trong, ánh mắt kia nhìn cậu còn mang theo sự cầu xin.

Cô đang cầu xin giúp đỡ củaThẩm Hoặc, không phải lời cầu xin nói ra miệng, mà là để Thẩm Hoặc thông qua cộng tình nhìn thấy chuyện của mình lúc còn sống.

Khi Chu Mộng bị thần minh lựa chọn, cô cảm thấy vô cùng hoang đường, cho rằng thôn này đã bị cái gọi là thần minh mê hoặc. Bởi vì cô phát hiện gả cho thần minh là giả, mục đích cuối cùng của thôn dân là hiến tế người sống cho thần minh.

Khi cô còn đang nghĩ cách chạy trốn khỏi thôn Hoè Thụ, không hiểu vì sao cô lại "ngủ" với tên đồ tể Đồng Tam, còn bị người ta bắt gặp, cũng nhờ đó mà thay đổi vận mệnh bị hiến tế của mình.

Chu Mộng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã tránh được một kiếp, không ngờ thần minh lại chọn người một lần nữa, thế nhưng lại là bạn tốt của cô!

Dương Y Y được đề cử trở thành cô dâu thần minh. Cô muốn mang Dương Y Y chạy trốn, nhưng cô ấy đã bị thôn dân nhốt ở phòng chứa củi, không cho bất kỳ ai đến gần, đặc biệt là Chu Mộng!

Chu Mộng từng chạy ra bên ngoài xin giúp đỡ, không ngờ lại bị người dân trong thôn bắt trở về.

Người dân quá đoàn kết đối với Chu Mộng là một điều không tốt.

Cô hối hận, đáng lẽ không nên hành động theo cảm tính, rủ bạn tốt đi vào một thôn xóm xa xôi lại cổ hủ, cuối cùng gặp phải kết cục chôn vùi mạng sống của cả hai.

Nhưng tất cả đều đã muộn màng……

“Gào!”

Chu Mộng dựa vào chút sức lực cuối cùng tránh thoát khỏi sự trói buộc của Đồng Tam, ôm Thẩm Hoặc chạy đi.

Thẩm Hoặc phát hiện cô ấy không có ý định làm hại mình nên không giãy giụa chống cự, thuận nước đẩy thuyền rời khỏi cung điện.

Đi vào một chỗ tối đen như mực, Thẩm Hoặc bật đèn pin chiếu sáng bốn phía, phát hiện nơi này chỉ là một căn phòng bình thường.

Cách bài trí trong phòng thoạt nhìn rất sạch sẽ, không có mùi hôi hám, là chỗ ở của con gái.

“Phốc!”

Chu Mộng phun ra một ngụm máu đen, có lẽ thai nhi trong bụng cảm nhận được cơ thể mẹ bị thương, có chút xao động bất an.

Chu Mộng chống tay xuống đất gian nan bò dậy, thở hổn hển.

“Xin, xin lỗi.”

Có lẽ là đã lâu không nói chuyện, giọng nói của cô rất khàn. Thẩm Hoặc đánh giá xung quanh, phát hiện không có nguy hiểm bèn đứng đối diện Chu Mộng đối.

“Cô bắt tôi đi là muốn tôi giúp cô làm gì sao?”

“Gϊếŧ… tôi!"

Mỗi một nhả ra dường như là hao hết sức lực vốn có của cô. Thẩm Hoặc nhìn thân thể cô, nhíu mày nói: “Cô……”

Chu Mộng túm lấy góc quần Thẩm Hoặc, máu đen đã trào ra khỏi mắt và mũi.

“Đừng, lo lắng, tôi có thân thể, bất tử.”

Cô chỉ lên vết thương vừa rồi bị hướng dẫn viên du lịch chém, hiện giờ nó đang khép lại biến thành một vết sẹo hồng nhạt. Thẩm Hoặc cảm thấy không thể tưởng tượng được, vết thương của cô đang nhanh chóng khép lại, điều này đã vượt qua logic về kết cấu thân thể của người bình thường, không đúng, hiện giờ Chu Mộng cũng không còn người bình thường nữa rồi.

Cô ấy đã là một cỗ thi thể biến dị, là thứ trong bụng cô làm thân thể cô phát sinh dị biến.

“Vì sao lại bảo tôi gϊếŧ cô?”

Chu Mộng cười khổ nói: “ Tôi, tôi rất xin lỗi, Y Y, là tôi hại cô ấy, nhưng tôi không muốn, không muốn để thứ, thứ trong bụng, tiếp tục hại người!”

Thẩm Hoặc nhìn bụng Chu Mộng.

Tay chân Chu Mộng gầy như que củi, nhưng bụng lại vô cùng lớn. Là thứ trong bụng đang hấp thu năng lượng thân thể của Chu Mộng, chỉ cần cô ăn cơm, thứ trong bụng sẽ hút hết chất dinh dưỡng vốn có của cô. Nếu không phải hiện giờ cô đã không còn là người bình thường, chỉ sợ không đợi đứa trẻ lớn lên, cô đã bị hút cạn.