Chương 31: Giày thêu (31)

Mặt trời lặn về hướng tây, những thứ ẩn núp giả làm đèn l*иg theo màn đêm buông xuống dần dần thức tỉnh.

Chúng nó treo ở trên trần nhà, u u ám ám, ánh mắt nhìn chằm chằm các cánh cửa phòng, chuẩn bị săn mồi.

Lúc này, một cánh cửa yên lặng mở ra, những con quái vật đó chỉ nhìn thoáng qua, không thấy hứng thú nên thu hồi tầm mắt.

Chỉ thấy người nọ đặt bát gạo sống cắm hương ở cửa một căn phòng cách đó không xa.

Người nọ nhìn trái nhìn phải, thấy bốn phía không có ai, mới thật cẩn thận khép cửa lại.

Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, một cánh cửa ở góc nghiêng phía đối diện hé ra một khe hở, thu hết những hành vi của người đó vào đáy mắt.

Khoảng một lúc sau, thứ trên trần nhà bắt đầu có động tĩnh.

Một con Nhục Hầu nhảy xuống khỏi trần nhà. Nó đứng thẳng giống con người, chỉ thấy nó nhéo cổ họng cất giọng nói chuyện.

“Ổ Đồng, Ổ Đồng, tôi là Thẩm Hoặc, bây giờ tôi có chuyện khẩn cấp muốn nói với chị, chị mau mở cửa đi!”

Nhục Hầu gõ từng nhịp từng nhịp lên cửa phòng, tiếng động có vẻ vang dội giữa hành lang yên tĩnh này.

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, cái khe hở kia cũng từ từ khép kín lại.

Thẩm Hoặc khóa trái cửa, mà cô gái đứng ngay bên cạnh cậu, đúng là Ổ Đồng.

Lúc này sắc mặt Ổ Đồng tái nhợt, đôi môi run rẩy.

“Vì sao chứ? Tôi và cô ta không oán không thù, vì sao cô ta muốn hại tôi?”

“Mặc kệ là vì sao, trong khoảng thời gian tôi rời đi này, ai gõ cửa cũng không được mở. Cánh cửa là vách ngăn âm dương, chỉ cần chị không đi ra ngoài thì sẽ an toàn.”

Nghe được lời Thẩm Hoặc nói, sắc mặt tái nhợt của Ổ Đồng mới có một chút sức sống.

“Cậu đi một mình cũng phải cẩn thận đấy.”

Nếu không phải chân cô còn trật khớp, thì chắc chắn có thể đi cùng giúp đỡ Thẩm Hoặc, nhưng hiện giờ cô đi theo chỉ kéo thêm rắc rối cậu.

Chỉ cần ở lại trong phòng, nếu ngày mai có người tới hỏi, cô cũng có thể giải thích thay Thẩm Hoặc được.

Thẩm Hoặc cuộn tròn bức tranh giày thêu để cùng một chỗ với tranh vẽ Phong Đô Đại Đế.

Hai người không chú ý tới, nữ quỷ Dương Y Y bám vào bức tranh thật cẩn thận động đậy thân thể, không dám tới gần tranh vẽ Phong Đô Đại Đế.

Cô ấy cảm nhận được bên trên có một nguồn sức mạnh tín ngưỡng cực kỳ mạnh mẽ.

Một tia sức mạnh kia cũng khiến cô phải dùng quỷ khí bao trùm toàn thân, sợ bản thân không cẩn thận đυ.ng vào rồi bị thương đến hồn thể.

Phải biết rằng, bị thương bởi tín ngưỡng Âm thần còn khủng bố hơn cả bị ác quỷ ăn.

Trong lòng cô càng thêm chắc chắn rằng Thẩm Hoặc không đơn giản, tín ngưỡng của cậu được Âm thần dưới Minh giới chấp nhận, nói không chừng, Thẩm Hoặc thật sự có thể giúp được cô.

Trong lòng Dương Y Y dâng lên một tia hy vọng.

Thẩm Hoặc đặt hai bức tranh vào ba lô rồi cõng trên lưng, còn lấy mấy cây đèn pin của tổ đạo diễn. Nhắc đến lại thấy kỳ quái, người của tổ đạo diễn, sao lại không ở dưới lầu?

Tuy rằng trong lòng cậu có hơi thắc mắc nhưng thời gian không có nhiều, cần phải lên núi trước khi trời tối hắn, cho nên cậu không kịp đi tìm bọn họ.

Chỉ là cậu không ngờ tới, cách một mặt tường, toàn bộ người trong tổ đạo diễn đều té xỉu trên mặt đất.

Thẩm Hoặc mang theo trang bị một mình trèo qua cửa sổ đi xuống.

Nhìn Thẩm Hoặc khuất bóng sau rừng cây, Ổ Đồng yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Mong rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi.

……

Thẩm Hoặc xuyên qua từng chặng đường rừng, tuy rằng trời còn chưa tối hắn, nhưng cậu có thể cảm nhận được những quái vật đó đang dần thức tỉnh.

Đúng như Thẩm Hoặc suy đoán, đám quái vật đó bị hạn chế hoạt động vào ban ngày, buổi tối mới đi từ cánh rừng đến khách sạn bắt người lên trên núi dâng cho ác quỷ.

Cậu cẩn thận đi qua rừng cây, rời khỏi khu vực của đám quái vật kia.

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Thẩm Hoặc lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi một vấn đề rất muốn hỏi.

“Những con Nhục Hầu vừa rồi rốt cuộc là loại quái vật gì?”

“Cậu đã nghe nói đến Sơn Tiêu chưa?"

Thẩm Hoặc gật đầu, cậu đã nghe đến chủng loại này rồi.

Sơn Tiêu có biệt danh là khỉ đầu chó quỷ, tiếng kêu như quỷ gào, trông giống ma quỷ nhưng thật ra là một giống khỉ có ngoại hình hơi kỳ dị mà thôi.

Vừa thấy vẻ mặt của Thẩm Hoặc Dương Y Y đã biết cậu đang hiểu sai.

“Sơn Tiêu trong núi này không phải khỉ, chúng nó là một loại quỷ tà trong núi, bị ác quỷ sai sử.”

Dương Y Y tiếp tục nói:

“Người trong thôn đều bị lây dính quỷ khí của ác quỷ nên đã bị Sơn Tiêu biến dị cắn nuốt. Có lẽ bọn họ chẳng bao giờ ngờ được bản thân sẽ bị chính thần minh mình cung phụng lấy làm đồ ăn, thật là vừa đáng thương lại vừa bi hài.”

Giọng điệu của Dương Y Y khi nhắc đến đám dân ngu muội của thôn Hoè Thụ đều là mỉa mai châm chọc.

“Thì ra đám Nhục Hầu đó gọi là Sơn Tiêu, còn rất hình tượng.”

Thẩm Hoặc lau mồ hôi trên trán nói.

Nhìn đường núi sâu hun hút, trong lòng Thẩm Hoặc rủa thầm, khó đi quá.

Lúc trước bọn họ xuống núi thì không cảm thấy gì, nhưng lên núi cái là biết mùi liền. Hô hấp rất khó khăn, độ cao giữa sườn núi đã cao hơn rất nhiều so với mặt nước biển.

Hơn nữa một ngày không được ăn gì, thể lực nhanh chóng tiêu hao, cậu không cần soi gương cũng biết hiện tại trông mình vô cùng nhếch nhác.

Thẩm Hoặc thò tay vào balo lấy đồ ăn vặt Ổ Đồng đưa cho mình, vừa bò vừa ăn, rất nhanh đã bò đến khu nghĩa địa lúc trước bọn họ vô tình chạy đến khi bị quái vật đuổi gϊếŧ. Bây giờ liếc mắt nhìn bao quát, toàn bộ đỉnh núi này đều là phần mộ dày di dày dít, nhìn qua khiến da đầu người ta tê dại.

Thẩm Hoặc vừa định đi vòng qua một nấm mồ, đột nhiên một móng vuốt xương trồi lên khỏi mặt đất nắm chặt lấy chân cậu.

Bước chân này của cậu dường như đã chạm đến cơ quan nào đó, có vô số móng vuốt xương bắn ra khỏi mặt đất.

Chúng nó đồng loạt vọt về phía Thẩm Hoặc, mặt đất sụt xuống, thân thể cậu đang dần dần lún xuống phía dưới.

Thẩm Hoặc thấy thế, nhặt cục đá dưới đất lên, đập rớt móng vuốt đang nắm lấy đùi mình, dồn lực chạy về phía trước.

“Đây là tình huống gì?”

Nữ quỷ bay ở bên cạnh Thẩm Hoặc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khí trong núi thay đổi.”

Thẩm Hoặc đá nát một con bạch cốt trảo, vội hỏi nói: “Có ý gì?”

Dương Y Y nói: "Năng lực của ác quỷ trở nên mạnh hơn, nó cắn nuốt linh khí của núi rừng, hiện giờ ngọn núi này đã bị đυ.c rỗng, quỷ khí của ác quỷ còn lưu lại khiến thi thể trong núi biến dị! Chỉ cần có người xâm nhập, sẽ lập tức kinh động chúng nó!”

“Chị nói ác quỷ trở nên mạnh mẽ hơn? Nhưng mà người trong đoàn làm phim chúng tôi cũng không có ai làm sao……”Thẩm Hoặc đột nhiên im lặng.