Chương 19: Giày thêu (19)

Nhà dột còn gặp mưa giông, khi mấy người Thẩm Hoặc đang sức cùng lực kiệt, mấy thứ trong núi đột nhiên xuất hiện.

Bọn chúng ẩn núp bên trong cánh rừng đen đặc, từng đôi mắt đỏ tươi như cây đèn l*иg treo ngược trên cây nhìn chằm chằm bọn họ không rời.

Sau khi thứ kia xuất hiện, Thẩm Hoặc liền căng chặt cơ thể, đề phòng bọn quái vật tấn công đột ngột.

Khắp núi rừng này đều là màu đỏ như đèn l*иg, khiến Thẩm Hoặc nhớ tới những quái vật trong khách sạn.

Bọn chúng hẳn là cùng một loài, nhưng mà không biết vì sao đám trong núi này lại không tấn công bọn họ?

Thẩm Hoặc vuốt ve đầu ngón tay, nghĩ đến sợi tơ hồng đánh bay quái vật khỉ béo trước đó, chẳng lẽ vì sợi tơ hồng nên đám quái vật này mới không dám tới gần?

Có sự an ủi như vậy, Thẩm hoặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi sắp xếp lại những manh mối mình thu thập được.

Thẩm Hoặc cảm thấy những thứ kia cố ý ném ổ đồng tới chân cầu thang, có lẽ là để hiến tế cho con khỉ béo đã tấn công cậu kia.

Còn về phần vì sao mấy thứ đó không dám bước qua cánh cửa, một là vì trên cánh cửa có phù chú,những thứ đó không thể tiến lại gần; hai là chúng chính là nô ɭệ của con khỉ béo, cố ý lừa bọn họ đi vào bên trong cánh cửa.

Vậy vấn đề nằm ở đâu?

Ma nữ không đầu sắm vai trò gì trong chuyện này?

"Cô ấy" nhiều lần bám lấy cậu, là vì muốn nói cho cậu điều gì sao?

Người vẽ cặp giày thêu kia là ai?

Vì sao người đó lại vẽ một đôi giày của người chết?

Thẩm Hoặc gãi nhẹ nốt ruồi son trên đầu ngón tay, lâm vào trầm tư.

Sắc trời dần dần sáng, những con quái vật đó chỉ nhìn bọn họ từ xa, cũng không tới gần, tuy nhiên vẫn khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.

Giây phút nhìn đến cửa của khách sạn, hai người như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Những thứ treo ngược trên trần nhà ở khách sạn không biết có còn ở đó không, ngộ nhỡ lại bị chúng nó bắt lấy, lại phải lặp lại trò chơi tìm đường sống trong chỗ chết.

Chơi cái trứng ấy mà chơi!

Thẩm Hoặc thầm chửi trong lòng, cùng Ổ Đồng liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đi về khách sạn.

Trong khách sạn không có trào ra thứ gì kỳ quái, chỉ có mấy nhân viên công tác trực đêm.

Khi bọn họ thấy mấy người đang đi về phía khách sạn, phát hiện đúng là ba người Thẩm Hoặc mất tích cả đêm thì mừng rỡ như điên thông báo cho đạo diễn.

"Về rồi! Về rồi! Ba người bọn họ đều trở về rồi!"

Rất nhanh cả một đám người ào ào chạy ra đánh giá ba người một phen, nhưng lại không có ai bước tới gần.

Trong lòng Thẩm Hoặc dâng lên một tia khác thường, sau đó lại bị đạo diễn cắt ngang.

"Còn ngớ người ra đấy làm gì? Nhanh đưa họ tới phòng y tế!"

Đạo diễn lên tiếng, lúc này mọi người mới vội vàng đặt Mã Hi bất tỉnh nhân sự lên trên cáng đưa vào trong phòng y tế tạm thời. Thẩm Hoặc được người khiêng trở về khách sạn, quay đầu nhìn lại đỉnh núi. Những đồ vật quỷ dị kia vẫn đang núp trong rừng, nhìn chằm chằm về phía khách sạn.

Sau khi về khách sạn, bác sĩ giúp cậu khám qua loa, chỉ là sốt nhẹ ngủ một giấc là ổn.

Thẩm Hoặc bị đá sang một bên đang muốn lên lầu, lại thấy một bóng người cao lớn đứng chặn ở giữa cầu thang.

Là hướng dẫn viên du lịch.

Hôm nay gã ta cũng không đeo ba lô đen bên người, thế nhưng sau lưng gã ta nhô lên một cách bất thường.

Ánh mắt hướng dẫn viên du lịch hiện lên một tia không vui, còn có một chút kiêng kị

Thẩm Hoặc rũ mắt xuống đi lướt qua người anh ta.

"Cậu mang theo đồ vật không thuộc nơi này, mời cậu rời đi cho!"

Thẩm Hoặc bám lên tay vịn cầu thang, đứng cách hướng dẫn viên du lịch Chưa đến một mét, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

"Nếu không thì sao?"

Thẩm Hoặc bị quái vật đuổi theo một đêm không được nghỉ ngơi, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực dằn dưới đáy lòng giờ phút này chợt bùng nổ.

Cút mẹ nó quái vật!

Cút mẹ nó hướng dẫn viên tâm thần đi!

Bây giờ bố mày chỉ muốn ngủ, đừng thằng nào cản bố!!!

Lúc trước cậu nhẫn nhịn chịu đựng chỉ vì muốn kiếm tiền, còn bây giờ… haha Cùng lắm thì mày chết tao sống!

Sở dĩ cậu lựa chọn đối đầu trực tiếp với hướng dẫn viên du lịch là vì cậu đã tính toán kỹ, trong tay mình có nhiều thêm một con át chủ bài, Thẩm Hoặc vô cùng tự tin. Hơn nữa còn có ma nữ không đầu.

Nếu thật sự phải đánh nhau, cậu dám chắc chắn rằng hướng dẫn viên du lịch không đánh lại ma nữ.

Trong đầu Thẩm Hoặc hiện lên vô số phương pháp đối phó với hướng dẫn viên du lịch.

Sắc mặt gã ta trầm xuống, cặp mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Hoặc. Cậu cũng lười nhìn sắc mặt gã, trực tiếp đi thẳng qua.

Hai người nói chuyện không đến một phút, mọi người đều rất bận rộn, căn bản không có ai chú ý đến.

Thẩm Hoặc dựa vào ý thức trở lại phòng, nằm ngủ thẳng cẳng đến khi trời sẩm tối.

Giấc ngủ này vô cùng sâu. Đến khi Thẩm Hoặc tỉnh lại lần nữa đã sang buổi sáng ngày hôm sau.

Vừa mở mắt cậu đã nhìn thấy đạo diễn Vương ngồi ở mép giường mình, đánh giá bức tranh thờ treo ở đầu giường.

"Đạo diễn Vương?"

"Cậu tỉnh rồi hả?" Đạo diễn Vương đưa cho Thẩm Hoặc một chén nước.

“Cảm ơn.”

Thẩm Hoặc cũng không khách khí tu ừng ực một hơi, lúc này mới cảm giác bản thân sống lại.

"Chuyện xảy ra buổi tối phát sóng ngày hôm đó tôi cũng đã nhìn thấy. Thứ đuổi theo các cậu là gì vậy?"