- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch
- Chương 11: Lão điên ra tay
Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch
Chương 11: Lão điên ra tay
Dịch + biên: Tam ca ba bóng trắng
Vương Thiết Trụ bị nắp quan tài đập trúng, thân thể liên tục lùi ra sau, tôi kinh ngạc phát hiện, chiếc quan tài bằng gỗ hòe này lại bắt đầu thấm ra máu.
Vương Thiết Trụ lại xông vào quần nhau với quan tài, hắn ta như phát điên, muốn phá hủy quan tài.
Tôi quyết định thật nhanh, đầu tiên là dán bùa lên trán Vương Thiết Trụ để hắn ta bình tĩnh lại, sau đó lắc chuông đồng.
Vương Thiết Trụ lại đi theo tôi.
Tôi nhìn quan tài, thứ này được làm bằng chạc cây của gốc hòe ngàn năm kia, chẳng lẽ gốc hòe kia đang âm thầm bảo vệ tôi ư?
Tôi nhìn quan tài, cảm động muốn rớt nước mắt.
Tôi quỳ xuống dập đầu, sau đó đứng dậy tiếp tục lắc chuông đi lên trấn trên.
Đại khái là khi trời vừa rạng sáng.
Cuối cùng tôi cũng xem như hữu kinh vô hiểm đi tới nhà họ Vương.
Tôi bắt đầu mặc niệm theo lời dạy của lão điên.
“Người chết về nhà, vong lạc hồi hồn, người dương an ổn, người âm đầu thai.”
Vương Thiết Trụ nhảy vào quan tài một cách thần kỳ, tôi đi tới đậy nắp quan tài lại, quấn dây đỏ lên, sau đó đi gõ cửa.
Ông cụ gác cổng nhà họ Vương ra mở cửa cho tôi.
Vừa thấy cách ăn mặc của tôi, tay còn cầm chuông đông, vẻ mặt của ông ta không khác gì gặp quỷ, đương nhiên còn xen lẫn cảm xúc phức tạp nào đó.
“Tôi đưa Vương Thiết Trụ tới rồi đây.”
“Cậu chờ một lát!” ông cụ kia trầm giọng nói.
Ông ta đóng cửa lại, không bao lâu cửa chính lại mở ra lần nữa.
Gia chủ nhà họ Vương mặc đồ ngủ đi ra, quan sát tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt trông khá nghiêm túc, nhưng lão cũng chẳng nói gì thêm, chỉ sai người đưa quan tài vào mà thôi.
Bốn tên cao to lực lưỡng ra khiêng quan tài vào nhà.
Lão gia chủ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào, cửa chính đóng lại lần nữa.
Tôi đành phải kéo xe lừa về, về đến nhà cũng đã sắp 3 giờ sáng tới nơi, tôi cởi đồ ra, cung kính đặt chuông lên bàn, sau đó nằm phịch ra chuẩn bị đánh một giấc, chẳng buồn rửa mặt ngâm chân gì.
Không bao lâu sau, tôi chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Tôi ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, 4 giờ 10 phút.
Ai đến giờ này nhỉ?
Thế là tôi ngồi dậy xuống giường, mở cửa ra thì nhìn thấy Vương Hoài Nghĩa mặt mày hoảng sợ, trên người còn dính máu, bên cạnh là một người phụ nữ trông cũng nhếch nhác không kém.
“Cậu thợ mộc! À không phải.”
Vương Hoài Nghĩa quỳ xuống, vội vàng dập đầu nói: “Tiểu thần tiên, xin hãy cứu tôi, là tôi có mắt như mù không biết tiểu thần tiên ngài là người cản thi, ngài mà không ra tay giúp đỡ khéo nhà chúng tôi sẽ bị diệt môn mất!”
Tôi ngu người một lúc, sau đó chợt nhớ khi nãy mình mặc áo xám đội mũ che, đúng chuẩn hình tượng của người cản thi luôn, Vương Thiết Trụ thi biến, đại náo nhà họ Vương khiến ông ta bó tay hết cách nên mới tới nhờ vả tôi đây mà.
“Có trò hay để xem rồi, cậu thành tiểu thần tiên từ bao giờ đấy Hiên?”
Lão điên tựa trên khung cửa buồng trong, cười cười nhìn chúng tôi.
Vương Hoài Nghĩa thấy ông ấy thì chán ghét nói: “Cút đi, liên quan gì đến lão ăn mày nhà ông?”
“Tiểu thần tiên, chỉ cần ngài giúp chúng tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”
Tôi quay đầu lại nhìn lão điên, ông ấy chỉ cười cười.
“Tiểu thần tiên, hay là cậu cứ giúp họ đi, nên giúp thế nào thì giúp như thế ấy?”
Lão điên nói thế là đang nhắc nhở tôi, tôi bèn thuận thế ngồi xuống ghế.
Tôi hắng giọng một tiếng, bắt chéo hai chân nói: “Vương Hoài Nghĩa, không phải tôi không muốn giúp, Vương Thiết Trụ chết không rõ ràng, oán khi khó tiêu, tôi phải giúp thế nào được?”
Vương Hoài Nghĩa lập tức hiểu ý.
Nhưng việc này cũng rất khó nói ra, người phụ nữ bên cạnh lại đẩy Vương Hoài Nghĩa một cái: “Cái ông già trời đánh này! Còn không mau kể hết những chuyện ông đã làm cho tiểu thần tiên nghe đi!”
“Ông muốn mọi người chết hết mới vừa lòng đúng không?”
Vương Hoài Nghĩa cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn kể rõ mọi chuyện ra.
Hóa ra, Vương Thiết Trụ vốn không phải con ruột của Vương Hoài Nghĩa.
Hai mươi năm trước, nhà họ Vương sa cơ, Vương Hoài Nghĩa lại lôi thôi lếch thếch, nhà họ Vương sắp sửa toang đến nơi. Không biết ông ta nghe ai nói, nếu như trong nhà có một đứa con trai mang mệnh cách vượng tài thì có thể lấy lại tiền tài của nả.
Ban đầu Vương Hoài Nghĩa cũng không tin.
Nhưng đây lại là lối thoát duy nhất của nhà họ lúc đó, thế là Vương Hoài Nghĩa đã tới chợ đen chi tiền mua một đứa bé có mệnh cách vượng tài.
Bát tự vừa ra, giá ba vạn đồng.
Ba vạn của hai mươi năm trước không phải con số nhỏ.
Chi số tiền kết xù như thế, đương nhiên ông ta đã được như ý muốn, Vương Thiết Trụ khi đó mới hơn ba tháng đã bị Vương Hoài Nghĩa mua về.
Suốt hai mươi năm nay, nhà họ Vương cũng dần dần khởi sắc.
Nhưng vẫn không thấy rõ hiệu quả, nên Vương Hoài Nghĩa lại tìm Đàm bán tiên nổi tiếng nhất vùng này, chỉ cần trả đủ tiền, việc độc ác gì tên này cũng chịu làm.
Thế là hắn ta đưa ra phương án thi thể trấn trạch.
Chọn ngày âm tháng âm, cắm đinh Trấn Hồn vào tim Vương Thiết Trụ, sau khi gϊếŧ chết hắn thì nhét vào quan tài bảy thước sáu sơn đen đáy đỏ quàn đủ bảy ngày.
Hạ táng ở dưới gốc hòe âm thủy, sẽ hình thành cách cục trấn trạch tụ tài.
Chân tướng chính là như thế, Vương Hoài Nghĩa kể xong, tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tôi rất muốn nện cho Vương Hoài Nghĩa một trận, lão khốn này vì tiền tài, không chỉ gϊếŧ người mà còn phá hủy gia đình của người khác.
Gia đình mất con kia phải đau khổ tới nhường nào chứ.
Quan trọng nhất là Vương Hoài Nghĩa còn treo thưởng công khai, không biết sẽ có bao nhiêu đứa trẻ bị lũ buôn người bắt cóc nữa.
Loại người này nên bị trời đánh thánh đâm.
“Mắng ông là súc sinh cũng là sỉ nhục súc sinh ấy chứ!”
Tôi nhịn không được mà mắng, việc Vương Hoài Nghĩa đã làm đúng là rất quá đáng, loại người này tội ác chồng chất, sao ông trời không vật cho lão chết tươi đi nhỉ.
Tôi vẫn cảm thấy chưa hả giận.
“Vương Hoài Nghĩa, ông muốn được yên thì tới lúc hừng đông hãy đi tự thú, ngoan ngoãn vào tù để chuộc tội cho tội lỗi mình gây ra đi!”
Vương Hoài Nghĩa vội đồng ý.
Lão điên đi tới bên cạnh tôi, vươn tay vỗ vai tôi một cái, sau đó gật đầu.
Ông ấy cũng đồng ý.
“Dẫn đường đi!”
Vương Hoài Nghĩa lái xe tới đây, đường vào thôn chúng tôi cũng đầy ổ gà.
Ngồi trên xe xóc nảy một hồi, tôi thầm nghĩ ngồi cái thứ này còn chẳng sướиɠ bằng xe lừa của tôi.
Nhưng lái xe nên đi rất nhanh.
4 giờ rưỡi, chúng tôi đã về tới nhà họ Vương.
Chuyện đầu tiên lão điên làm sau khi xuống xe chính là đi thẳng vào sân nhà họ Vương.
Tôi cũng hộc tốc chạy theo, vừa đi vào trong đã thấy người nằm ngổn ngang, mặt xanh nanh vàng, thất khiếu chảy máu.
Vương Thiết Trụ qua thất đầu lại càng hung hãn hơn.
“Hiên, đóng cửa lại!”
Tôi xoay người đóng cửa lại, còn vợ chồng Vương Hoài Nghĩa ấy à, bọn họ không dám đi vào.
Sau khi đóng cửa lại, lão điên lấy một sợi dây gân ra từ trong túi quần, cột mái tóc dài lòa xòa bao năm của mình lên.
Trong phòng khách nhà họ Vương.
Một cô gái bay ra từ cửa sổ, tắt thở bỏ mình.
Lão điên lấy một xâu tiền đồng ra từ trong ngực áo, đặt ở trước ngực.
“Hiên, đón lấy.”
Lão điên ném một bình nước tới, bên trong là chất lỏng màu vàng.
“Ngậm vào trong miệng, nếu có thứ gì muốn chạy thì cậu hãy phun vào nó!”
Vương Thiết Trụ từ trong nhà đi ra, toàn thân đều là máu.
Đôi mắt tràn ngập oán khí kia nay lại xen thêm phần khoái trá vì đã trả được thù.
Lão điên nhặt một nhánh cây ở dưới đất lên, cắn đứt đầu ngón tay bôi máu lên nhánh cây, lúc này Vương Thiết Trụ đã phóng tới chỗ ông ấy.
Nhưng nhánh cây nhỏ xíu kia nằm trong tay lão điên lại biến thành vũ khí vô cùng sắc bén.
Phàm là Vương Thiết Trụ vừa tới gần, lão điên quất nhánh cây lên người hắn đều sẽ nổ mạnh, khiến Vương Thiết Trụ đau đớn gầm lên.
Liên tục đánh trúng mấy lần.
Vương Thiết Trụ biết mình đánh không lại, xoay người muốn bỏ chạy.
“Hiên!”
“Tới đây!”
Tôi uống một ngụm nước kia, một mùi chua lè xộc lên, tôi mặc kệ nó, nhắm thẳng mặt của Vương Thiết Trụ.
“Phụt!!”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Sau Khi Thành Người Cản Thi, Tôi Trở Nên Vô Địch
- Chương 11: Lão điên ra tay