Chương 41: Cả năm đệ tử đi theo sư tôn đến Ma Giới

Lâu Hiểu ở trong phòng bình tĩnh mấy ngày, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn là người ở bên Bạch Hiểu lâu nhất. Mặc dù sư tôn và đệ tử trước đây không thân thiết như vậy nhưng hắn biết rất rõ tính cách của Bạch Hiểu.

Lâu Hiểu vẫn luôn âm thầm chú ý tới sư tôn.

Hắn hiểu rõ sở thích, thói quen và tính cách của sư tôn.

Lâu Hiểu biết sư tôn kỳ thật thích ăn đồ ngọt, không thích nói dối, nếu gặp phải tình huống không thể phản kháng được, khi nói dối y sẽ véo tai mình.

Lâu Hiểu biết rõ y là người kiêu ngạo nhất, không thể nào lợi dụng bọn họ, coi bọn họ là lô đỉnh như ngày đó hắn đã nói.

Điều này không phù hợp với tính cách của sư tôn.

Từ đó suy ra, hẳn là sư tôn cảm thấy mình sẽ làm hại bọn họ nên muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được linh lực của sư tôn đã khôi phục, đây có thể là nguyên nhân khiến y có ác cảm.

Làm sao một người kiêu ngạo như y có thể hồi phục bằng những phương pháp như vậy?

Lâu Hiểu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, có lẽ vị sư tôn bướng bỉnh này sẽ cho rằng mình đã "hút" khô bọn họ nên mới bình phục nhanh như vậy.

Lâu Hiểu vừa tức vừa cười, hắn quyết định tối nay sẽ tới gặp sư tôn để hỏi rõ ràng, hắn không tin rằng sư tôn có thể giấu diếm dưới sự tra hỏi của hắn.

Sư tôn là người nói dối tệ nhất.

Khi Lâu Hiểu đến cửa sư tôn vào ban đêm, hắn thấy cửa đóng chặt và bên trong không có ánh sáng.

Lâu Hiểu quanh năm chăm sóc sư tôn của mình biết rằng đây không phải là lúc Bạch Hiểu ngủ.

Trong lòng hắn có một dự cảm không lành.

Lâu Hiểu nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa mở ra, bên trong lại không có người. Sư tôn không có trong phòng.

Chẳng lẽ sư tôn đã đi ra ngoài rồi? Y đang làm gì ở ngoài muộn vậy?

"Sư tôn, y... Y không có ở đây sao?" Một giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn vang lên từ phía sau Lâu Hiểu.

Là Mặc Sênh, hắn cũng ở đây. Không chỉ có hắn, mọi người đều đến.

"Ngươi đang làm gì ở đây?"

"Ngươi có thể tới, tại sao chúng ta không thể tới?"

"Lại làm gì ở đây thế?"

"Ta muốn gặp sư tôn."

"Ta muốn hỏi rõ ràng."

Năm huynh đệ lại gặp nhau. Tâm trạng với nhau không tốt.

Sau khi bình tĩnh lại vài ngày, nghĩ lại họ đều nhận ra có điều gì đó không ổn.Sư tôn của bọn họ nhất định không phải loại người như vậy, nhất định có chút khó khăn.

Thanh Viễn lúc đầu không nhịn được, hỏi Lâu Hiểu: "Huynh, huynh nghĩ sao sư tôn lại nói như vậy? Cho dù là sai, đệ cũng rất đau lòng."

Nước mắt hiện lên trong mắt cậu, đôi mắt cậu hơi đỏ, nhưng lại kìm nén chúng.

"Ồ, còn có thể là gì nữa? Y cho rằng phần lớn tu vi của chúng ta đều đã bị y hút cạn, cảm thấy không giúp được gì cho chúng ta, không biết tên ngốc đó nghe được từ đâu, y dễ dàng tin như vậy mà rời đi không nói với chúng ta."

"Sư tôn hiện tại ở đâu? Còn chưa nghe nói y sắp xuống núi."

"Làm sao ta biết được? Ngươi hỏi ta, ta nên hỏi ai? Cứ đợi đến ngày mai xem ngày mai y có ở đây không."

Bây giờ họ đã rời đi và đợi sư tôn trở lại vào ngày mai.

Năm người nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Lần đầu tiên tất cả cảm thấy đêm dài như vậy.

Ngày hôm sau, Bạch Hiểu vẫn không có ở đó.

Sau khi Lâu Hiểu hỏi chưởng môn thì mới biết y đã đến Ma giới.

"Ngươi không nghe y nói sao? Y được Tiên môn mời đi diệt trừ Ma Quân. Sáng hôm qua y đã rời đi. Ta nghĩ y ít nhất sẽ nói cho ngươi biết chuyện này."

Lâu Hiểu sắc mặt tái nhợt, đè xuống tức giận nói với chưởng môn: "Không, sư tôn còn chưa giải thích với chúng ta cái gì cả."

“Cái gì, từ khi nào mà đệ ấy trở nên liều lĩnh như vậy? Thật đấy, đứa trẻ này, chắc chắn là không muốn ngươi lo lắng. Nó còn để lại cho ta một số thứ, nói rằng nếu có chuyện gì thì nó sẽ chia cho ngươi những thứ này. Còn nói muốn ta sắp xếp cho ngươi, để sau khi có chuyện gì ngươi có thể nhờ tìm một sư tôn khác."

Lâu Hiểu gần như tức giận.

Điều này có nghĩa là gì? Rời đi mà không nói gì. Việc rời bỏ những thứ này có khiến y cảm thấy tốt hơn không? Y còn nói muốn họ tìm người khác làm sư tôn, mọi chuyện giữa họ đã được giải quyết rõ ràng, y chỉ muốn rời đi?

Tiên môn kia cũng không phải hạng tốt lành gì, chỉ phô trương sức mạnh suốt ngày và chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác khi có chuyện gì xảy ra.

Sư tôn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao phải xuống thành làm chuyện như vậy? Không biết Ma giới rất nguy hiểm sao? Tu sĩ không thể tùy ý sử dụng linh lực của mình khi đi đến Ma giới. Việc y làm chính là đang nhảy vào một hố lửa.

Y vẫn là kẻ hèn nhát khi nghĩ rằng mình có thể tránh được họ bằng cách đến đó nên đã đến đó một cách vội vàng như vậy.

Lâu Hiểu suy nghĩ dâng trào, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau.

Chưởng môn thấy hắn biểu tình không tốt, liền cho hắn mấy câu an ủi thuyết phục: "Đừng nhìn sư tôn ngươi bình thường lạnh nhạt với ngươi, kỳ thật y cũng đang nghĩ tới ngươi."

“Nếu không sợ không đi sẽ bị người khác nói sau lưng, sợ Ma Quân lớn lên sẽ ảnh hưởng đến ngươi, y cũng sẽ không nghĩ tới, mọi người đều biết vào Ma giới cần phải cẩn thận, hắn đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.”

"Cảm ơn chưởng môn, điểm này ta biết rồi. Đệ tử... Ta chỉ là lo lắng cho sư tôn... Vết thương của y còn chưa khỏi hẳn, lẽ ra không nên cho y đi."

"Ồ, có một số việc không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nếu y có thể từ chối thì ta cũng từ chối. Ngươi có thể lui."

Sau khi từ nơi ở của chưởng môn trở về, sắc mặt hắn có vẻ không ổn.

Sau khi thông báo cho các sư đệ đến hỏi lý do sư tôn vắng mặt, Lâu Hiểu quyết định đến Ma giới đón sư tôn.

“Ta đi đón sư tôn, ngươi cứ ở trong tông đi.”

"Ta muốn đi cùng huynh."

"Ta cũng vậy, ta cũng vậy"

"Sư huynh, đưa đệ đi cùng với."

Lâu Hiểu vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của các sư đệ, hắn liền hiểu rằng từ chối cũng vô dụng. Cho dù hắn không đưa họ đi cùng thì họ cũng sẽ bí mật theo dõi hắn.

Thế là năm người họ cùng nhau dấn thân vào con đường đến Ma giới.