Trần Kính Tông nhếch khóe miệng.
Nàng chê hắn, vừa mới chuyển đến lão trạch, nàng đã nói - nếu phu thê hai người đều phải chịu tang, để tránh hiềm nghi, hắn vẫn nên ở sương phòng thì hơn.
Cho nên, đêm đầu tiên Trần Kính Tông ngủ một mình trong sương phòng.
Ngày hôm sau nàng phát hiện một con gián đen sì to tướng, sợ đến mức mặt mày tái mét, bởi vì Triều Vân và Triều Nguyệt cũng sợ, cho nên nàng mới gọi hắn trở về.
Nhưng cũng chỉ giới hạn vào buổi tối, ban ngày, hai vợ chồng cơ bản là mỗi người một phòng, y phục đồ dùng của hắn cũng chủ yếu để ở đông sương phòng.
Không sai bảo đám nha hoàn lớn nhỏ mà nàng mang theo, Trần Kính Tông tự mình đi đến phòng nước xách một thùng nước.
Súc miệng rửa mặt xong, Trần Kính Tông ngồi xổm trên mặt đất, dùng đậu tắm [1] giặt lại trung y một lần nữa, triệt để loại bỏ mùi “con cháu” trên người.
Lúc hắn đi ra phơi quần áo, phát hiện Trân Nhi và Châu Nhi đang khệ nệ bê nước nóng vào phòng chính.
Sân nhỏ, nàng lại không thích hạ nhân Trần gia đến địa bàn của nàng, cho nên Tứ Nghi đường chỉ có bốn nha hoàn là Triều Vân, Triều Nguyệt, Trân Nhi và Châu Nhi.
Thực ra cũng đủ dùng, chỉ là bốn nha hoàn phải làm nhiều việc nặng hơn so với lúc ở kinh thành.
Treo quần áo xong, Trần Kính Tông xoay người, thấy khói bếp từ ống khói nhà bếp bốc lên nghi ngút.
Trần Kính Tông lại nghĩ đến tối hôm qua.
Không trách nàng oán giận, đi đường xa từ kinh thành đến đây, hắn là một thằng đàn ông còn thấy mệt mỏi, công chúa kiều diễm ăn không ngon ngủ không yên, người gầy hẳn đi.
Vất vả lắm mới đến nơi, lại vì chịu tang không được ăn thịt, ngày nào cũng chỉ được uống cháo ăn rau, tâm trạng cũng không tốt, khi nào mới có thể bồi bổ lại được đây?
Vì nàng cũng vì bản thân mình, Trần Kính Tông không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhân lúc trời còn sớm, Trần Kính Tông vòng ra phía tây nhĩ phòng, thành thạo trèo lên tường, nhảy xuống.
Thạch Kiều trấn dựa núi kề sông, thật trùng hợp, Trần trạch nằm ở góc tây bắc của trấn, đi về phía sau nửa dặm là một con suối nhỏ, băng qua con suối đi thêm nửa dặm nữa là một dãy núi thấp nhưng kéo dài.
…
Nước ấm đã chuẩn bị xong, Hoa Dương đi tắm trước, cố ý không cho nha hoàn đi theo hầu hạ.
Tối hôm qua Trần Kính Tông như con sói đói, chỉ là nàng ngốc, tưởng rằng hắn là quỷ đói ba năm, vất vả lắm mới được hoàn dương đến gặp nàng, cho nên nàng không nỡ trách mắng.
Hai vòng đỏ trên cổ tay là do hắn nắm tạo thành.
Trên người...
Hoa Dương không dám nhìn.
Tắm rửa xong, Hoa Dương mặc quần áo chỉnh tề, gọi Triều Vân vào giúp nàng lau tóc.
Nàng nhắm mắt dựa vào ghế quý phi, gương mặt ửng hồng, trông rất có sức sống.
Triều Vân nghĩ đến tiếng động nghe thấy tối hôm qua, phò mã gia sức lực lớn, cái giường bạt bộ nặng như vậy mà cũng có thể lay động kêu vang.
Chỉ là công chúa cố tình che giấu, nàng tự nhiên phải giả vờ như không biết gì.
“Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”
Hoa Dương hỏi với giọng điệu thờ ơ.
Triều Vân tính toán một chút, nói: “Mùng ba đến, hôm nay là hai mươi lăm, mới hơn hai mươi ngày.”
Hoa Dương hiểu rồi, năm nay là năm Cảnh Thuận thứ hai mươi, năm đầu tiên nàng theo Trần gia đến Lăng Châu chịu tang.
Tại sao lại quay về?
Hoa Dương không biết, nhưng nếu thật sự có thể sống lại một lần nữa, nàng rất vui.
Công công có công với đất nước, không nên bị người đời bôi nhọ sau khi chết, vợ con ông cũng không nên rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Bao gồm cả đệ đệ của nàng, rõ ràng lúc nhỏ thông minh hiểu chuyện lại đáng yêu, lớn lên tại sao lại nhất quyết làm hôn quân? Nàng phải kéo đệ đệ ra khỏi con đường lầm lạc!
Còn có Trần Kính Tông.
Cho dù hắn có cả đống tật xấu, hắn vẫn là một vị tướng quân anh hùng trung quân ái quốc, Hoa Dương sẽ cố gắng hết sức bảo vệ mạng sống của hắn.