Hoa Dương thông cảm cho sự vất vả của hắn, thỏa hiệp nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn động, vậy tối nay ngủ ở phòng khách đi.”
Người hắn đầy mùi mồ hôi, ngủ dưới đất Hoa Dương cũng thấy hôi.
Trần Kính Tông: “Cũng được, nhưng mùa hè oi bức, côn trùng càng nhiều, vạn nhất có rết, bọ cạp, giun dế bò tới, nàng chịu đựng một chút, đừng có mà gào lên, để người khác hiểu lầm ta đã làm gì nàng.”
Nói xong, Trần Kính Tông xoay người bỏ đi.
Hoa Dương: …
Nàng nhìn về phía chiếc giường phía sau, luôn cảm thấy dưới lớp ga giường gấm Tứ Xuyên tinh xảo kia, hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Trần Kính Tông cố ý, lại đúng là thứ nàng sợ nhất côn trùng ở nơi này! Cho dù gọi cả bốn nha hoàn đến bên giường ngủ cùng nàng, bốn nữ tử yếu đuối kia, làm sao có thể so sánh với Trần Kính Tông khiến người ta an tâm?
“Ngươi…”
Nàng vừa lên tiếng, Trần Kính Tông đang đi đến cửa liền dừng lại, không hề che giấu sự uy hϊếp của mình, chờ nàng đưa ra lựa chọn.
Hoa Dương nghiến răng, mặt lại đỏ lên, yêu cầu: “Nếu không nhấc nổi cánh tay, ta chỉ lau vai lau lưng cho ngươi, chỗ khác tự ngươi làm, hơn nữa lúc ta ở đây, ngươi nhất định phải mặc quần.”
Trần Kính Tông cười một tiếng, chỉ chỉ đầu mình: “Còn phải gội đầu cho ta.”
Hoa Dương càng thêm chán ghét.
Trần Kính Tông đi ra ngoài trước, bảo nha hoàn xách nước vào phòng tắm, đổ đầy bồn tắm để dành cho Hoa Dương dùng, rồi lại xách thêm hai thùng nước cho hắn.
Triều Vân, Châu Nhi ra ra vào vào mấy chuyến, cuối cùng cũng xong việc.
Trần Kính Tông đuổi hết mọi người ra ngoài, đóng cửa phòng khách lại, sau đó gọi Hoa Dương một tiếng, hắn đi vào phòng tắm trước.
Hoa Dương đã đồng ý rồi, cũng không còn gì phải ngượng ngùng nữa, mặt lạnh tanh đi theo, lúc vào phòng, liền thấy Trần Kính Tông đã cởϊ áσ khoác ngoài, ngồi chễm chệ trên ghế, bên cạnh đặt một thùng nước.
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn, Hoa Dương mặt không chút cảm xúc đi vòng ra sau lưng hắn.
Thực ra làn da của Trần Kính Tông vốn rất trắng, chỉ là phơi nắng liên tục lâu như vậy, cổ, mặt, thậm chí cả ngực và lưng đều rám nắng thành màu lúa mạch nhạt đồng đều, càng toát lên vẻ oai phong hùng tráng.
Trông rất đẹp mắt, thậm chí khiến người ta tim đập nhanh, miệng khô lưỡi khô, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa nàng có thể sẽ kỳ cọ ra một viên bùn nhỏ trên vai Trần Kính Tông, Hoa Dương liền thấy buồn nôn.
Nàng thật sự buồn nôn, chỉ cần tưởng tượng thôi mặt cũng đã trắng bệch, ôm ngực đi sang một bên.
Trần Kính Tông thấy vậy, nhíu mày: “Không muốn đến thế sao?”
Hoa Dương quay lưng về phía hắn không nói lời nào, dám sai bảo công chúa làm loại chuyện này, hắn e là người đầu tiên trên đời.
Trần Kính Tông dừng một chút, bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng khoác áo ngoài, vai khoác khăn tắm, xách hai thùng nước đi, sắc mặt âm trầm.
Hoa Dương không giữ lại.
Có vài chuyện nàng thật sự không làm được.
Chỉ là tâm trạng cũng trùng xuống, đủ loại hình ảnh côn trùng xấu xí đáng sợ cùng lúc bò vào đầu, sợ đến mức trước khi tắm, nàng còn nhìn vào thùng nước mấy lần.
Triều Vân hầu hạ nàng tắm rửa.
Hoa Dương nhìn bờ vai của mình, nàng yêu sạch sẽ, bình thường ít làm việc đổ mồ hôi, mỗi lần tắm xong nước đều trong veo.
Triều Vân thấy chủ tử đang tự thưởng thức, nhỏ giọng khen: “Da như mỡ đông, nói chính là công chúa, ta chưa từng thấy ai trắng hơn công chúa.”
Người ta nói nhất bạch che tam xấu, công chúa vốn đã xinh đẹp, lại có làn da trắng như tuyết này…
Chỉ tiếc gặp phải phò mã thô lỗ kia, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hoa Dương không để tâm.
Tắm xong, nàng có chút kháng cự đi về phía phòng trong, lúc vào cửa đang định bảo Triều Vân tối nay ngủ cùng nàng, vừa ngẩng đầu, lại thấy trên giường có một bóng người cao gầy quen thuộc đang nằm.
Là Trần Kính Tông, quay lưng về phía nàng, không nhúc nhích, có thể thấy được đang có chút tức giận.