Mười hai vạn lượng kia, Hoa Dương suy đoán Tề thị mới là chủ mưu, Trần Đình Thực không có gan tham ô.
Tham vọng của Tề thị thể hiện ở mọi mặt, trước khi cha chồng đưa bọn họ về quê, tổng quản nhà tổ đều là anh họ của Tề thị!
Đột nhiên, một bàn tay to đặt lên chân nàng.
Hoa Dương giật mình, cây quạt trong tay đã theo bản năng đánh xuống.
"Bốp" một tiếng, mặt quạt đập mạnh vào tay Trần Kính Tông.
Nhìn thấy là hắn, Hoa Dương đang ngồi bật dậy tức giận đá một cái.
Trần Kính Tông nhanh như chớp túm lấy mắt cá chân nàng, nhìn gương mặt Hoa Dương đang bực bội, hắn mỉm cười, ánh mắt dời xuống thấp.
Hoa Dương đang mặc váy, lúc này một chân bị hắn nắm chặt, hiển nhiên là hắn có thể nhìn thấy gì rồi.
Nàng vội vàng che váy lại!
Trần Kính Tông ấn chân nàng xuống, vuốt ve qua lại, làm ra vẻ khinh bạc, ngược lại còn chất vấn Hoa Dương: "Sáng nay ăn tiệc, sao nàng lại sờ đùi ta?"
Hoa Dương: "..."
Hắn còn mặt mũi nói ra câu đó được sao!
"Ta sờ lúc nào? Người khác đều đang mặc niệm cho lão thái thái, ngươi giả vờ cũng không thèm giả vờ, cho nên ta mới véo ngươi để nhắc nhở."
Trần Kính Tông ra vẻ kinh ngạc: "Véo? Được thôi, trách ta da dày thịt béo, còn tưởng rằng nàng động lòng với ta."
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông buông mắt cá chân nàng ra, ngồi xuống bên cạnh, dò xét nhìn nàng: "Đang nghĩ gì vậy? Trước đây mỗi khi ta vào đây, nàng đều như phòng sói vậy."
Vừa rồi khi hắn bước vào cửa, thứ đập vào mắt chính là bóng lưng mảnh mai nằm nghiêng trên giường, vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Hoa Dương mặc kệ mấy lời không đứng đắn của hắn, co chân về dưới vạt áo, nàng phe phẩy chiếc quạt, nhỏ giọng nói: "Là do ngươi không được lòng người khác sao? Cha ngươi không ưa ngươi, nhị thẩm hình như cũng rất bất mãn với ngươi, lời nói sáng nay, nếu không phải ngươi mặt dày, thì người khác đã phải quỳ xuống sám hối rồi."
Trần Kính Tông nhìn gương mặt nàng lúc ẩn lúc hiện sau chiếc quạt tròn, kinh ngạc nói: "Từ bao giờ mà nàng lại quan tâm đến chuyện nhà chúng ta vậy?"
Vị công chúa cao cao tại thượng này, chưa từng hạ mình bàn tán chuyện thị phi trong nhà.
Hoa Dương hừ một tiếng: "Ai bảo ta gả cho ngươi chứ, ta phải đề phòng người khác vì ngươi mà giận chó đánh mèo lên ta."
Trần Kính Tông: "Chuyện này nàng cứ yên tâm, bọn họ dù có gan hùm mật gấu cũng không dám đến gây sự với kim chi ngọc diệp trong cung đâu."
Hoa Dương hạ quạt xuống, thiếu kiên nhẫn nói: "Ngươi cứ nói thẳng quan hệ của ngươi với Tề thị rốt cuộc là như thế nào đi."
Trần Kính Tông: "Không như thế nào cả, ta người người chán ghét, chó chó ghét bỏ, chẳng thân thiết với ai."
Hoa Dương khẽ cười, hắn cũng có chút tự biết mình.
Bất quá, Trần Kính Tông không coi trọng Tề thị như bậc trưởng bối, đối với nàng mà nói lại là tin tốt, sau này hành sự sẽ thuận tiện hơn.
Tại sao đệ đệ lại hận cha chồng như vậy, sau khi trở về kinh thành nàng sẽ cẩn thận để ý, sau đó nghĩ cách hóa giải.
Nhưng trước đó, nàng phải nhổ cỏ tận gốc tai họa ở Trần gia, chỉ cần nàng khiến cho những "tội danh" của cha chồng không thể ngồi vững, sau này cho dù đệ đệ vẫn muốn thanh toán Trần gia, thì thiếu đi chứng cứ quan trọng, đệ đệ nhiều nhất cũng chỉ cách chức Trần Bá Tông và những người khác, sẽ không đến mức bị đày ra biên ải nghiêm trọng như vậy.
【Tác giả có lời muốn nói】
Trần Tứ: Cách chức, chẳng lẽ Phò mã cũng muốn bị bỏ sao?
Hoa Dương: Không đến mức tàn nhẫn như vậy, giáng xuống làm nam sủng thôi.
Lão gia Trần Đình Giám gọi các nam đinh trong nhà đến, cũng là để nói về việc ông muốn khai hoang Đông Viên và Tây Viên.
Ông là chủ gia đình, không ai phản đối.
Bàn bạc xong chuyện chính sự, Trần Đình Thực chuẩn bị dẫn con trai rời đi thì phát hiện đại ca lại liếc nhìn mình một cái.
Trần Đình Thực hiểu ý đại ca.