Chương 4

“Tuyết rơi lớn quá, người nên trở về thôi ạ.”

Nha hoàn mắt đỏ hoe, dìu nàng đi về phía xe ngựa.

Hoa Dương nhìn về phía con đường quan đạo chính giữa.

Tuyết trắng xóa phủ kín, dấu chân lộn xộn, có lẽ là dấu vết cuối cùng mà Trần gia mọi người để lại ở kinh thành.

Thế nhưng dấu chân trải dài dọc đường này, cũng nhanh chóng bị bông tuyết rơi xuống che lấp.

Nàng lại vẫn nhìn thấy từng khuôn mặt quen thuộc kia.

“Nàng tự bảo trọng, ta đi đây.”

Là ngày Trần Kính Tông xuất chinh, ánh sáng bình minh mờ mịt, hắn đứng bên đầu giường từ biệt nàng.

“Lão Tứ thô lỗ, nếu có chỗ nào làm công chúa khó chịu, thần nhất định sẽ phạt hắn.”

Là ngày nàng kính trà, giọng nói cương nghị của cha chồng.

“Cái sân này là mới mở rộng, bàn ghế giường tủ đều là mới, công chúa nếu chỗ nào không vừa ý, ta sẽ cho người đi đổi.”

Vừa mới chuyển đến nhà cũ, mẹ chồng liền dẫn nàng đi xem sân, chỉ sợ nàng ở không quen.

“Là ta nói không phải, công chúa đừng trách Tứ đệ nổi giận.”

“Công chúa cẩn thận, con ngỗng này cắn người!”

“Đây là hoa đào ta mới hái, Tứ thẩm có thích không?”



Hoa Dương nhắm mắt lại.

Không nên như vậy.

Kết cục của Trần gia, không nên như vậy!

Lăng Châu, Thạch Kiều trấn, Trần gia.

Đêm lạnh như nước, Trần Kính Tông bỗng nhiên mở mắt.

Trong sự yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi của giường bạt bộ, quả nhiên có tiếng khóc nức nở yếu ớt truyền đến từ trên giường.

Trần Kính Tông cau mày khó chịu.

Hắn thừa nhận, để một vị công chúa cao quý như nàng chịu tội đi theo bọn họ về quê chịu tang là quá đáng với nàng, thậm chí ngay cả hắn, một kẻ thô lỗ cũng thông cảm cho nàng, nhưng nàng từ ngày rời khỏi kinh thành liền bắt đầu bày ra sắc mặt, đến nay đã bày ra hơn hai tháng, giày vò lâu như vậy, dù có kiêu ngạo thế nào cũng nên chấp nhận rồi, còn phải nửa đêm lén khóc sao?

Trần Kính Tông không nghĩ ra.

Năm đó Hoàng thượng ban hôn, Trần gia cũng không giấu diếm nàng điều gì, hắn là người như thế nào nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy.

Lần này về quê chịu tang, lão gia đã đề nghị để nàng ở lại kinh thành, là nàng không biết nghĩ thế nào, chủ động yêu cầu đi theo.

Vừa muốn đến, lại vừa tủi thân…

Trần Kính Tông ngồi dậy.

Nàng là công chúa, Trần gia trên dưới đều không phải là nâng nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, trước khi về, mẫu thân còn đặc biệt viết thư cho nhị thẩm, chuẩn bị sẵn một chiếc giường bạt bộ xa hoa quý giá.

Bên trong giường bạt bộ rộng rãi đủ để bốn người lớn nằm thoải mái.

Bên ngoài giường cũng rất rộng, một đầu đặt bàn trang điểm nhỏ của nàng, một đầu đặt song song hai cái rương gỗ lim, đựng châu báu vàng bạc nàng mang theo.

Lẽ ra, hắn là phò mã, có thể cùng nàng hưởng thụ chiếc giường này.

Nhưng nàng không ưa hắn, về nhà cũng đã hai mươi ngày, Trần Kính Tông lại có hơn phân nửa thời gian ngủ trên nền nhà.

May là sắp vào hè, hắn thân thể cường tráng, không sợ lạnh.

“Khóc cái gì?”

Trong phòng cũng tối om, Trần Kính Tông không nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể thấy một đường nét mơ hồ.

Nàng không đáp, không biết là lười để ý đến hắn, hay là cố ý khóc cho hắn nghe.

Tiếng khóc yếu ớt, từng tiếng từng tiếng đập vào lòng hắn.

Như sóng nước nhẹ nhàng trên mặt hồ không gió, từng vòng từng vòng xô vào gốc cây già đen sì lộ ra trên bờ.

Ma xui quỷ khiến, Trần Kính Tông nhớ đến bộ dáng lê hoa đái vũ của nàng khi xưa thân mật.

Tính tình nàng thật sự một chút cũng không đáng yêu, nhưng lúc đó lại khiến hắn yêu đến phát điên.

Thở dài, Trần Kính Tông bước ra, tìm đến chỗ để hộp đựng lửa, châm một ngọn đèn.

Ánh đèn lay động, mờ mờ ảo ảo, ngay cả bóng tối bên cửa sổ cũng không thể xua tan.

Bên giá rửa mặt có chuẩn bị sẵn một chậu nước, Trần Kính Tông vốn định trực tiếp dùng nước lạnh làm ướt khăn, nhớ đến sự kiêu ngạo của nàng, hắn liền xách ấm đồng giữ nhiệt, đổ nửa ấm nước nóng vào nước lạnh.