Edit: Aimy
“Nhào vào trong ngực à?”
Giọng người đàn ông trầm ổn mà nhẹ nhàng, ngữ điệu cẩn thận, nụ cười lịch sự, như có
sức hút tự nhiên. Tống Kinh Kiêu nhanh chóng lùi lại, nói tiếng xin lỗi, đang muốn rời đi, tầm mắt vừa chạm đến Chử Bạch Trà với biểu tình lạnh lùng, thầm kêu không ổn.
“Tống Kinh Kiêu, vừa rồi cậu ở bên trong làm gì?” Ngữ khí Chử Bạch Trà bất thiện, gần như trách cứ.
Tống Kinh Kiêu không cần nghĩ nói: “Gọi điện thoại.”
Hiển nhiên Chử Bạch Trà không tin, đáy mắt dâng lên vài phần âm trầm: “Cuộc trò chuyện gì mà làm lộn xộn quần áo cậu lên như vậy?”
“…… Hả?” Tống Kinh Kiêu nghe vậy theo bản năng cúi đầu, liền thấy chiếc áo khoác xám của anh treo nghiêng ở đầu vai, nút áo của chiếc sơ mi bên trong không biết từ khi nào biến thành cổ áo chữ V sâu, nút thắt bên hông rơi xuống khiến áo hơi rộng mở, lộ ra cơ bụng mờ mờ ảo ảo, như ẩn như hiện.
Tống Kinh Kiêu lập tức xấu hổ, vội vàng kéo áo khoác lại, che khuất cảnh xuân, thuận miệng nói: “Buồng điện thoại có chút nóng.”
“Nói dối.” Chử Bạch Trà lạnh lùng quát lên.
“Fwack.”
Tống Kinh Kiêu thầm chửi, Chử Bạch Trà OOC à? Sao anh cảm thấy đối phương hung hăng dọa người, không giống ánh mặt trời điềm đạm và thiện lương chút nào, không làm dịu tình huống à?!
Người này người kia đều không theo cốt truyện, khiến hắn bị bắt làm “tiểu tam”, à không, làm “tiểu tám”!
Tống Kinh Kiêu đơn giản là không quan tâm, một bộ lợn chết không sợ nước sôi nói: “Cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi cũng không làm gì được.”
“Cậu……”
Chử Bạch Trà chán nản, sắc mặt không vui.
Lúc này, người đàn ông mà Tống Kinh Kiêu cố tình làm lơ, giơ tay vỗ nhẹ vào khuỷu tay Chử Bạch Trà, mỉm cười khuyên giải: “Bạn học Tống, Bạch Trà lo lắng cho sự an toàn của cậu, nói chuyện mới không khỏi nặng lời. Nếu cậu có gì khó xử, không cần ngại nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
Người này dăm ba câu liền biến chiến tranh thành hòa bình, giọng điệu làm người ta tin tưởng không lý do.
Vóc người hắn gần bằng Chử Bạch Trà, mặc tây trang giày da trang trọng, tóc đen dài buộc thấp phía sau đầu, mang một bộ kính gọng vàng, ánh mắt sau kính ý cười không tới đáy mắt, xích khảm đá quý buông xuống bên tai, lay động theo động tác hắn, quả nhiên là quân tử ôn nhuận, văn nhã lại có lễ.
“Cảm ơn.” Tống Kinh Kiêu lịch sự nói: “Tôi không cần trợ giúp.”
Anh thầm nghĩ, một người đàn ông tốt bụng như vậy, làm sao lại không có tên gì trong nhóm sáu A? Không hợp lý chút nào.
Ngay sau đó, tiểu tam nói với hắn:
【Nghiêm Trăm Xuyên, người không thể xem thường nhất trong sáu A, bề ngoài đào hoa nhưng tâm địa hiểm độc. Năm phương tám hướng vào hội nghị tối cao, trong mấy năm ngắn ngủi đã phát triển nhiều tổ chức thế lực, là người ra tay tàn nhẫn nhất với nguyên chủ trong kết cục gốc.】
“Nhà ngươi giỏi lắm!” Thì ra đây là người đã phái người trói và muốn cắt đầu lưỡi mình - Nghiêm Trăm Xuyên!
Đúng là giang hồ hiểm ác, Tống Kinh Kiêu nháy mắt liền muốn rút lui!
“Bạn học Tống, xin đợi một chút.”
Nghiêm Trăm Xuyên nhanh chóng đuổi theo anh: “Thật không dám giấu giếm, hôm nay tôi cố ý đến gặp cậu.”
Tống Kinh Kiêu lập tức đề phòng: “Gặp tôi làm gì?”
“Cậu bảo tôi ‘chớ khinh thiếu niên nghèo’.” Nghiêm Trăm Xuyên nhẹ nhàng cười nói: “Có lẽ cậu hiểu lầm ý của tôi.”
Tống Kinh Kiêu lạnh lùng nói: “Không có hiểu lầm, chính anh đã phái người tới trói tôi.”
“Đó cũng là hiểu lầm.”
Nghiêm Trăm Xuyên ôn tồn giải thích: “Tôi chỉ bảo thủ hạ mang cậu tới, không nói là trói. Bọn họ hiểu sai ý tôi.”
“Đó là do phong cách làm việc trước đây của ngài.” Tống Kinh Kiêu tỉnh táo nói, cười nhạt: “Thân phận địa vị của ngài cao, nên mới có thể không màng ý nguyện người khác, tùy tiện mang người đi, đúng không?”
“Đúng là cực khổ cho ngài phải thu xếp công việc, bớt chút thì giờ tới gặp tôi, đúng là sự vinh hạnh của tôi ha ha ha, đừng cố thuyết phục tôi, nếu không phải tối hôm qua tôi cơ trí, thì đã sớm chết ở khu dân nghèo! Hẹn gặp lại!”
Nghiêm Trăm Xuyên im lặng một lúc.
Sau đó, không biện minh gì thêm, chỉ hướng về phía Tống Kinh Kiêu rời đi, nói: “Bạn học Tống, thời gian sẽ chứng minh, tôi chưa bao giờ coi thường cậu vì tuổi trẻ hay sự nghèo khó của cậu.”