Edit; Aimy
“Cứu…… a!”
Nửa mặt dưới của Tống Kinh Kiêu bị che lại chặt chẽ, không thể kêu cứu. Trong tình huống nguy cấp, anh chỉ có thể duỗi tay ra và cố gắng bám chặt vào khung cửa, dùng hết sức mình để phản kháng.
Xét thấy nguyên chủ có lịch sử đen tối dài dằng dặc, anh sợ rằng chỉ cần sơ suất tí là sẽ bị gϊếŧ và bỏ xác nơi hoang dã. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều phương thức tự cứu để thoát khỏi tình huống nguy hiểm.
Nhưng cánh tay đối phương khỏe mạnh và lực lưỡng, còn anh thì gầy trơ xương, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn. Nếu không phải ngón tay anh bám chặt vào khung cửa gỗ, có thể đã bị gãy xương.
"Kinh Kiêu, là tôi."
Giọng nói nghẹn ngào, đã qua xử lý đặc thù, truyền vào tai Tống Kinh Kiêu, nghe rất khó chịu. Nhưng sự quen thuộc của nụ cười bỉ ổi và giọng nói hỗn hào khiến Tống Kinh Kiêu ngay lập tức nhận ra đối phương.
Cùng lúc đó, xiềng xích trên người Tống Kinh Kiêu đã được tháo bỏ.
“Lục Tất Thừa?!”
Tống Kinh Kiêu cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực.
Khi từ chỗ sáng bước vào không gian tối tăm chật hẹp do cần thời gian thích ứng nên thị giác sẽ mù tạm thời. Anh nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra, mơ hồ nhận ra Lục Tất Thừa đã thay đổi diện mạo: “Sao ngài dám công khai đến thăm trường đệ nhất? Nơi này là khu vực an ninh nghiêm ngặt.”
“Vậy mà tôi vẫn đến và đi một cách tự nhiên.”
Lục Tất Thừa nói với giọng khinh miệt, tùy tay mở ra vết nứt rộng trong cửa: “Đã bao nhiêu năm, hệ thống an ninh vẫn y nguyên như cũ, còn xứng để gọi là an ninh nghiêm ngặt à?”
“…… Ngài thật là lợi hại.” Tống Kinh Kiêu thán phục từ tận đáy lòng: “Ngài làm sao làm được vậy?”
Anh cũng muốn thoát khỏi AI như vậy!
“Không khó, về sau để tôi dạy cậu.”
Lục Tất Thừa nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp dụng cụ nhỏ đã được giấu kỹ từ thiết bị thông tin phía sau lưng của mình, sau khi nhập mật khẩu vào thì chiếc hộp mở ra và lộ ra những dụng cụ đã được cất giữ từ lâu. Lục Tất Thừa nói: “Kinh Kiêu, tính cảnh giác của cậu quá kém.”
“…… Anh nói rất đúng.” Tống Kinh Kiêu nhận ra sai lầm của mình, nói: “Về sau tôi phải mang thêm vũ khí, chỉ dựa vào cơ giáp là không đủ.”
“Ừ.” Lục Tất Thừa cười nói: “Đưa tay cho tôi.”
Hắn chỉ thông báo một tiếng, lời còn chưa dứt, đã nâng tay Tống Kinh Kiêu lên. Chợt, một con chip mảnh như sợi tóc qua thiết bị công nghệ cao được cấy vào mu bàn tay Tống Kinh Kiêu.
Tống Kinh Kiêu chỉ cảm thấy một đợt ánh sáng xanh lóe lên rồi biến mất. Chỉ trong chớp mắt, cổ tay anh đã được Lục Tất Thừa đeo lên một chiếc vòng tay phức tạp, với hoa văn tinh xảo và các viên hồng bảo thạch cực phẩm, lấp lánh như những bông hoa hồng sáng rực.
Sau đó, Lục Tất Thừa nhẹ nhàng ấn vào tâm đóa hoa hồng lớn nhất làm bật ra chỗ lắp chip, hắn để viên chip kim sắc nhỏ bằng hạt mè vào. Tiếng vù vù trong trẻo vang lên, cùng với ánh sáng rực rỡ bắn ra xung quanh, AI phát ra âm thanh nhắc nhở lạnh băng: “Hoàn tất trang bị quang não, đang kết nối với mạng lưới internet.”
“Kết nối Internet thành công, đang ghi lại số liệu thân thể của ngài…… Số liệu…… Số liệu……”
AI đột nhiên dừng lại, không còn chuyển động, ánh mắt Lục Tất Thừa không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.
Tống Kinh Kiêu không hề hay biết, chăm chú nhìn chằm chằm vào giao diện quang não, chỉ đợi khoảnh khắc chứng kiến linh hồn viễn cổ và văn minh tương lai va chạm kịch liệt.
Đáng tiếc—
“Tiên sinh, số liệu trên não bộ của ngài khác thường, chức năng của quang não không thể dùng cách thường để mở ra.”
AI tiếc nuối nói: “Thực xin lỗi, làm bất tiện ngài, trước mắt ngài chỉ có thể sử dụng các chức năng cơ bản như gọi video, lên mạng, mua sắm. Sau khi truyền số liệu não bộ ngài xong, mới có thể mở ra chức năng quang não.”
Lục Tất Thừa nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Kỳ quái.”
“Não tàn còn có thể sử dụng quang não, vì sao cậu lại không thể?”
“…… Ngài là đang mắng tôi sao?” Tống Kinh Kiêu chán nản hỏi.
Nhà ngươi tốt lắm, lời này của Lục Tất Thừa không mặc dù không gây thương tổn lớn, nhưng lại mang tính vũ nhục cực kỳ mạnh mẽ!
“Ngại quá, Kinh Kiêu, tôi nói lầm.” Lục Tất Thừa gập ngón tay lại, đặt dưới chóp mũi, nhịn cười, cố gắng giữ giọng điệu đứng đắn nói: “Từ khi quang não được phát minh ra, đã qua nhiều lần cải tiến, đặc biệt là vào năm 510 tinh lịch, tiến độ nghiên cứu xuất hiện bước nhảy vọt.”
“Từ đó về sau, không chỉ những người mất trí nhớ, não bị chấn thương, có khối u, và các biến chứng ung thư khác, mà ngay cả người thực vật cũng có thể sử dụng quang não bình thường mà không có tác dụng phụ. Họ có thể điều khiển quang não qua ý thức, thậm chí sáng tác ra những tác phẩm hiếm có truyền lại đời sau.”
“Chết tiệt……” Tống Kinh Kiêu kinh hô: “Vậy sao của tôi lại thành thế này?”
“Đừng lo lắng.” Lục Tất Thừa sờ sờ tóc của anh: “Tình huống của cậu đặc thù, tôi đã hỏi qua bạn bè, sẽ trả lời cậu.”
“Trước đó thì chúng ta thêm phương thức liên lạc nhaui.”
Tống Kinh Kiêu tránh sự tiếp xúc của Lục Tất Thừa, từ chối thêm bạn bè trên quang não, nói: “Phí lắp dùng quang não, chờ tôi kiếm tiền trả lại cho ngài.”
“Còn có chiếc tinh thuyền kia, ngài mang nó về đi, quá quý giá.”
Lục Tất Thừa nghe vậy, lập tức trầm mặt xuống, ánh sáng xanh từ từ mờ xuống, dù đã dịch dung, gương mặt xa lạ bình thường vẫn lộ ra một uy áp mạnh mẽ.
Hắn không vui mà khép miệng, nhíu mày: “Chúng ta là bạn bè, cần gì phải nói tiền bạc?”
“……” Tống Kinh Kiêu giật mình, không lẽ vị đại lão này coi việc mình đưa hắn thuốc ức chế, là muốn trở thành cái đó?
Thẳng nam sợ hãi quá!
“Không nói chuyện tiền, vậy nói chuyện gì?” Tống Kinh Kiêu đột nhiên lấy hết can đảm, không sợ chết mà hỏi.
Lục Tất Thừa trong ánh sáng mờ tối đối diện với anh một lúc.
Hắn bỗng nhiên nâng cằm Tống Kinh Kiêu lên, trong ánh mắt toát ra sự uy quyền bức người: “Bạn nhỏ, cậu không định làm loại người lừa xong liền chạy chứ, Beta cặn bã à?”
Tống Kinh Kiêu run lên bần bật.
“Tôi biết cậu còn nhỏ tuổi, tính tình không ổn định, suy nghĩ chưa thấu đáo, đối đãi với tình cảm không nghiêm túc.”
Ánh mắt Lục Tất Thừa thoáng lạnh: “Nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, tôi có thể từ từ chờ cậu trưởng thành, đáp lại cậu không phải là không thể, cũng có thể cùng cậu bồi dưỡng tình cảm. Vì vậy mà tôi không ngại xa xôi tới gặp cậu.”
“……”
“…………” Tống Kinh Kiêu run bần bật, cảm giác như mình chỉ cách cái chết một bước thôi.
Thật là khủng khϊếp.
Dù làm “khốn nạn" hay không, đều là muốn mạng mình đó!
Tống Kinh Kiêu trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng chợt nhanh trí lóe lên: “Nếu ngài suy nghĩ cặn kẽ như vậy, cũng nên biết tôn trọng ta, bình đẳng trong quan hệ mới là kế lâu dài. Nếu không, tôi sẽ nghi ngờ ngài muốn dùng tiền tài để biến ta thành chim hoàng yến, mặc ngài muốn làm gì thì làm.”
Lục Tất Thừa nghe vậy, cảm thấy không phải không có lý.
Liền nói: “Kinh Kiêu, tinh thuyền tôi có thể cho người đem trở về, nhưng tặng quang não cho cậu là vì tôi muốn cùng cậu gọi video. Cậu nhắc đến việc trả tiền, chẳng phải là không muốn liên lạc với tôi sao?”
Tống Kinh Kiêu thiếu chút nữa thì gật đầu đồng ý!
Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy! Mình hoàn toàn không nghĩ đến điều này!
Nhưng dưới áp lực từ Lục Tất Thừa, anh chỉ có thể đành phải trái lương tâm nói: “Tất nhiên là tôi cần phải liên hệ với ngài, tôi còn nhiều vấn đề muốn hỏi ngài nữa mà.”
Sau đó, khi đã tạm biệt Lục Tất Thừa, Tống Kinh Kiêu ngồi phịch xuống đất và bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Triệu hồi tiểu tam vài lần, nó mới lập lòe xuất hiện, giống như đang gặp bug, sắp ngủm tới nơi rồi.
【Ký chủ thân... ái, thật... buồn, phải báo cáo... Tôi mới vừa... gặp phải cú sốc lớn nhất trong nghề nghiệp... 】
Tống Kinh Kiêu xem mà đau đầu: “Ngươi nói đi, chậm rãi mà nói.”
Khoảng mười phút sau, tiểu tam mới hồi phục chút ít và nói:
【Ký chủ! Tôi đã đánh giá thấp công nghệ của thế giới này! Quang não mà Lục Tất Thừa đưa cho ngài quá mạnh mẽ!】
【Vì mới vừa rồi quang não đột nhiên quét dữ liệu, tôi phải dùng năng lượng của mình để chặn lại, khiến dữ liệu bị hỗn loạn...
Nhưng khả năng cao tôi không thể duy trì lâu, nó sẽ lập tức phát hiện ra sự tồn tại của tôi!】
“Tưởng gì.” Tống Kinh Kiêu lắc lắc cánh tay, ra khỏi nhà gỗ nhỏ và nghĩ thầm: “Nếu nó phát hiện thì sẽ thế nào?”
Tiểu tam hoảng loạn trả lời:
【Tôi đã kiểm soát toàn bộ thế giới tiểu thuyết này. Nếu quang não thu thập thông tin từ hệ thống của tôi, trong tình huống nghiêm trọng nhất, nó sẽ công khai sự tồn tại của tôi ra toàn thế giới!
Rốt cuộc, quang não cao cấp là của con người! Họ không muốn bị kiểm soát!】
【Đến lúc đó, thế giới này sẽ hoàn toàn hỗn loạn!】
Tống Kinh Kiêu híp mắt, đi về phía ngã rẽ.
Đột nhiên, anh va vào một người đàn ông cao lớn, và bên cạnh người đó là một người với tóc bạc bay theo gió, lọt vào tầm nhìn của Tống Kinh Kiêu.
“Nhào vào trong ngực à?”