Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thẳng Nam Lấy Kịch Bản Vạn Nhân Mê Của Omega

Chương 9: Một lời khó nói hết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Aimy

Bầu trời dần sáng lên.

Những cây cột chạm trổ của khu dạy học được khảm tinh thạch, dưới ánh sáng biến hóa tản ra những tia sáng lấp lánh, tạo thành một vẻ đẹp lung linh, những tòa cao ốc cao chọc trời như núi cao chót vót, hình thành nên một kỳ quan liên miên đẹp mắt.

Nhà vệ sinh xa hoa hơn cả khách sạn 5 sao ở trái đất hiện lên trước mặt Tống Kinh Kiêu.

Anh lập tức cái khó ló cái khôn, chuẩn bị giả vờ mắc vệ sinh, ngay sau đó lại nghe Kỷ Nghiên Chấp nói: “Về sau, chúng ta cũng là bạn tốt!”

Tống Kinh Kiêu: "............"

Lần sau có thể nào không nói lớn như vậy được không! Đúng là hù chết người!

Tống Kinh Kiêu oán thầm, liếc nhìn Kỷ Nghiên Chấp một cái. Không ngờ cảnh này lại khiến Kỷ Nghiên Chấp cảm thấy thân thiết, thoải mái cười lớn, còn muốn ôm vai anh!

Miệng Kỷ Nghiên Chấp còn nói: “Bạch Trà, ngươi nói đúng không?”

“……” Tống Kinh Kiêu hãi hùng, thân mình nhanh chóng vặn vẹo tránh đi, gần như theo bản năng mà trốn đến phía sau Chử Bạch Trà.

Làm ơn, vị vai chính công trẻ tuổi đầy khí thế này, thu liễm lại một chút đi! Vợ của ngươi còn đang ở đây nè!

Tống Kinh Kiêu giơ ngón tay chọc vào vòng eo Chử Bạch Trà: “Bạn học Chử, cậu mau quản hắn đi! Giữa AB thụ thụ bất thân đấy!”

Chử Bạch Trà quay đầu lẳng lặng liếc anh một cái.

“Giữa AB đúng là cần bảo trì khoảng cách.” Chử Bạch Trà hơi bước nhẹ một bước gần như không thể phát hiện được, mặt tươi cười mà cảnh cáo Kỷ Nghiên Chấp, thấm đượm lòng người. “Anh đừng đυ.ng cậu ấy.”

“Có gì đâu, không phải AO chúng ta cũng thường xuyên ở chung đó thôi?”

Kỷ Nghiên Chấp phản bác, tay chỉ hướng Tống Kinh Kiêu hừ một tiếng: “Tôi cho rằng với sự hiểu biết của cậu thì đã không có những tư tưởng lạc hậu như vậy!”

Tống Kinh Kiêu cũng hừ vào mặt hắn: “Tôi không cần cậu cho rằng gì cả. Tôi tự quyết định những tư tưởng của bản thân!”

“Việc hai người ở bên nhau là điều hiển nhiên.” Anh nói thầm, nhỏ gần như không ai nghe được: “Tôi kiên quyết không can thiệp.”

“Sao?”

Chử Bạch Trà, tai thính hơn người, tỏ vẻ mờ mịt khó hiểu.

Lúc này, một viện trưởng túm hiệu trưởng mặt hầm hầm, khuyên nhủ: “Nhà giàu số một và con trai độc nhất của công tước đều đứng ra giúp Tống Kinh Kiêu, ông cũng đừng cố chấp phải đuổi học cậu ấy nữa. Trừ phi ông muốn cắt đứt đường lui của bản thân.”

Một câu nói như sấm dội bên tai.

Cách đó không xa, trong không trung bỗng nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.

Sau giây lát, một dãy xe cảnh sát huyền phù tinh tế màu trắng xanh, ngay ngắn trật tự từ từ hạ cánh xuống nền gạch đá đen, đằng sau là các tòa cao ốc lấp lánh ánh kim trên nền trời xanh, tạo một hiệu ứng thị giác mạnh mẽ và ấn tượng.

Sắc mặt hiệu trưởng biến đổi trong thoáng chốc, mặt xám như tro tàn.

Ông xoay người muốn trốn, nhưng chân như bị đổ chì, đứng chôn chân tại chỗ, không ngừng phát run.

Nhóm cảnh sát đã lục tục xuống xe, tiến đến từng bước chỉnh tề, vừa làm chứng vừa mở ra còng tay năng lượng.

“Lý hiệu trưởng, có người tố cáo ngài tham ô và nhận hối lộ với số tiền lên đến 3 tỷ tinh tệ. Chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ và sẽ thực hiện lệnh bắt giữ. Mong ngài phối hợp.”

Hiệu trưởng cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi muốn nói chuyện với cục trưởng của các anh.”

“Ngài có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời nói của ngài sẽ được coi là bằng chứng trong quá trình điều tra.” Cảnh sát kiên quyết đáp: “Chúng tôi đến đây theo lệnh của cục trưởng.”

“Không thể nào!”

Hiệu trưởng la lớn và lảo đảo lùi lại: “Tôi đã được các quý tộc bảo đảm. Những tên cảnh sát quèn như các anh sao có thể làm khó dễ được tôi!”

“Quý tộc phạm pháp cũng phải chịu sự trừng phạt như dân nghèo thôi.” Cảnh sát tức giận nói: “Chúng tôi không thể xử lý các quý tộc ngay lúc này, nhưng sớm hay muộn gì chắc chắn sẽ xử lý được. Không ai có thể trốn tội!”

Nghe vậy, Tống Kinh Kiêu đột nhiên có một ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, nhưng không kịp nắm bắt.

Anh không khỏi thấy có chút tiếc nuối và trống trải.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc giải quyết được vấn đề về hiệu trưởng – người dựa vào việc được quý tộc chống lưng mà làm khó dễ cho dân nghèo – thì anh cảm thấy rất vui mừng.

Vì thế, Tống Kinh Kiêu vui vẻ nhảy đến trước mặt hiệu trưởng, hào hứng, miệng kêu “Oi oi oi", biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Chúng ta hãy cùng đoán xem, người đã cung cấp thông tin tố cáo ông là ai?”

Kỷ Nghiên Chấp nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi không thể tin vào tai mình: “Vậy mà là cậu sao?”

“Cậu bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội của hiệu trưởng từ khi nào vậy?”

Ngay cả Kỷ Nghiên Chấp và Chử Bạch Trà, khi lén hợp tác, cũng không thể thu thập đủ chứng cứ. Thật bất ngờ khi Tống Kinh Kiêu đã làm được điều đó...

Chử Bạch Trà cũng cảm thấy bất ngờ, không thể không đánh giá lại Tống Kinh Kiêu một lần nữa. Ánh mắt của y trở nên nghiêm túc và khó lường.

Tống Kinh Kiêu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chử Bạch Trà, lúng túng trả lời: “Với sự thông minh của tôi, tất nhiên là không lâu sau khi khai giảng đã bắt tay làm.”

Trên thực tế, từ khi anh biết hiệu trưởng bị Chu Hạo Bác thúc giục nên đang tìm cách làm khó mình, Tống Kinh Kiêu đã hỏi ý kiến tiểu tam về việc xử lý hiệu trưởng làm sao mà không làm xáo trộn trật tự thế giới.

Tiểu tam đã trả lời anh như sau:

【Nhân vật ngoài cốt truyện tiểu thuyết, tùy ngài xử lý. Tôi còn cung cấp cho ngài chứng cứ phạm tội của hiệu trưởng từ trước đến nay, tài liệu dạng văn bản.】

Vậy nên khi anh nộp phạt trên trang web chính thức của cảnh sát, anh tiện thể gửi bưu kiện đến hộp thư của sở cảnh sát gần nhất, đính kèm tài liệu lớn 2M do tiểu tam chuẩn bị.

Để đề phòng mọi tình huống, anh còn gửi bản sao đến tổng cục hàng đầu của tinh khu và cơ quan pháp luật tối cao.

“Vậy à?”

Chử Bạch Trà nói với giọng đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa. Trong khi đó, Kỷ Nghiên Chấp tay nâng má, rất là buồn bực, nghĩ mãi cũng không hiểu.

Hiệu trưởng Lý nghe đến đây, nghiến răng nghiến lợi mà gắt gao nhìn chằm chằm Tống Kinh Kiêu, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.

“Sớm biết thế tôi đã không cho một tên dân nghèo như cậu một đồng nào! Đồ dân nghèo đáng chết!”

Tống Kinh Kiêu dường như không nghe thấy ông nói, chỉ “ừm” một tiếng với Chử Bạch Trà.

Đang lúc mặt mày anh hớn hở và đang tính toán tự bào chữa, một cảnh sát khác tiến đến trước mặt anh, triển lãm giấy chứng nhận và nói: “Tống Kinh Kiêu tiên sinh, ngài bị nghi ngờ liên quan đến một vụ bắt cóc và cướp bóc, xin ngài phối hợp đi một chuyến với chúng tôi.”

“Ơ?”

Tống Kinh Kiêu giật mình trong giây lát, rồi ngơ ngác nói: “Không phải tôi đã nộp phạt rồi sao?”

“Ngài mất trí nhớ thật à?” Cảnh sát giải thích: “Tối hôm qua ngoài việc ngài bắt cóc Chử Bạch Trà chưa thành, còn cướp một chiếc tinh thuyền và cơ giáp của người khác.”

“……” Không xong, tiểu tam đã nhắc nhở anh về chuyện này, nhưng anh luôn bận rộn và mệt mỏi, nên đã quên mất!

Hiếm khi, anh ôn tồn thương lượng: “Lát nữa tôi trả lại cho người ta thì còn kịp không?”

“Dưới sự trợ giúp của một người nặc danh, đồ vật đã vật quay về chủ cũ.”

Cảnh sát mở quang não xem xét tiến độ vụ án, rồi nói: “Xét thấy tháng sau ngài mới thành niên, người bị hại yêu cầu ngài cùng chúng ta về cục cảnh sát, tự tay viết một bài kiểm điểm dài một vạn từ.”

“Một vạn từ?!”

Đầu óc Tống Kinh Kiêu nhất thời quay cuồng, anh sợ nhất là việc này, trước kia giám đốc chiến đội thường phạt anh viết, nhưng mười lần có chín lần anh đều nhờ người khác viết thay.

“Đúng vậy.” Cảnh sát gật đầu khẳng định: “Không thể nhờ người khác viết giùm.”

Tống Kinh Kiêu: “……”

“Kia ta có thể tiếp tục nộp phạt không?” Anh nghẹn miệng nói: “Một vạn từ là muốn mạng tôi đấy.”

“Không thể, chúng ta phải tuân theo ý nguyện của người bị hại.”

Cứ như vậy, Tống Kinh Kiêu “nhanh trí” báo cáo, nhân tiện cũng đem chính mình giao vào cục cảnh sát.

Kỷ Nghiên Chấp thấy thú vị, liền lôi kéo Chử Bạch Trà cùng nhau đi theo xem diễn, vừa xem vừa thưởng thức cảnh Tống Kinh Kiêu thống khổ viết kiểm điểm, cười lớn không ngừng.

Tống Kinh Kiêu nghe được chỉ muốn đập hắn một trận.

Nhưng hắn phải tuân theo nguyên tắc “tư tưởng không nên bạo lực”, đành phải nhịn xuống, chỉ trợn trắng mắt nhìn Kỷ Nghiên Chấp, kiên quyết không cho hắn thêm một ánh mắt!

Vì vậy, anh dẫm một chân Kỷ Nghiên Chấp sau, rồi nói với Chử Bạch Trà: “Bạn học Chử, ánh mắt cậu có điểm một lời khó nói hết, tôi khuyên cậu đưa cái tên ngu ngốc này đá ra khỏi đội ngũ sáu A.”

Kỷ Nghiên Chấp không rõ nguyên d, lại hưng phấn mà nói với Chử Bạch Trà: “Trước đây tôi chưa từng thấy một Beta nào thú vị như vậy!”

“Cái tính tình này, tôi thích!”

Chử Bạch Trà: “……”

Ánh mắt hắn làm sao vậy? Có còn là tên họ Kỷ lạnh lùng mà y quen không? Còn đội ngũ sáu A là cái gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »