Edit: Aimy
Quả thực như lời đồn trong trường: Hiệu trưởng dựa vào quyền thế của gia đình trùm trường mà lên được chức vị này; vì vậy, hiệu trưởng luôn nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi làm xằng làm bậy của trùm trường.
Hiệu trưởng mọi người nghi ngờ và chỉ trích, làm ông mất hết thể diện, liền ra lệnh cưỡng chế thành viên hội học sinh ngay lập tức sơ tán các học sinh ở các khoa.
Chu Hạo Bác đã hết kiên nhẫn: “Lão lừa trọc, lời tôi nói ông nghe thấy không!”
Hiệu trưởng gật đầu liên tục, mồ hôi lạnh tuôn ra, miệng đầy đồng ý.
Sau khi các con em quý tộc rời đi, hắn vội vã nháy mắt ra hiệu cho chủ nhiệm hệ cơ giáp, nhưng đối phương lại như khúc gỗ, chăm chú nhìn về một hướng. Ánh mắt kia cực kỳ nóng bỏng, không hiểu rõ còn tưởng là đang nhìn cuồng nhiệt nhìn người tình.
Hiệu trưởng tức giận đến mức dùng sức khụ một tiếng, trừng mắt nhìn người đàn ông cường tráng mà quát: “Lận Quan Châu, thầy đi khuyên Tống Kinh Kiêu dừng lại đi!”
“Cả ngày cậu ấy chỉ biết gây chuyện thị phi, trái pháp luật, học sinh như vậy, trường chúng ta không bao giờ chứa chấp!”
Lận Quan Châu vẫn làm ngơ, lập tức đi nhanh về phía cơ giáp bị phá thành mảnh nhỏ.
Hắn gần như si mê mà tỉ mỉ xem xét từng mảnh bọc cơ giáp cùng phần bị cụt của các bộ phận tay chân.
Hiệu trưởng thấy vậy, phẫn nộ mà dậm chân, chỉ vào Lận Quan Châu quát: “Việc này làm không xong, thầy cũng cùng cậu ấy cút đi!”
Tống Kinh Kiêu từ xa nghe được, nhịn không được dùng chiếc thương năng lượng, nhẹ nhàng đảo bên chân hiệu trưởng.
Xẹt qua nơi đó tạo thành một hố sâu.
“A… A!” Tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên.
Hiệu trưởng trợn trắng mắt, suýt chút nữa mềm nhũn chân mà ngã xuống, may mà một viện trưởng kịp thời nâng lên, hắn mới không mất mặt nằm sấp xuống, nhưng ống quần và lòng bàn chân đã ướt đẫm.
Tuy nhiên, các viện trưởng, toàn là những người tinh tường, chỉ làm như không thấy và quay đi hướng khác.
Tống Kinh Kiêu ở khoang điều khiển không thể nhịn được cười, giả vờ giải thích: “Xin lỗi, tôi lỡ tay.”
“Đừng có nói dối! Cậu cố ý làm vậy!” Hiệu trưởng, mồ hôi lạnh toát đầy trán, vội cởϊ áσ khoác và buộc chặt quanh hông để che đi sự lúng túng, sau đó giận dữ tuyên bố: “Tống Kinh Kiêu, cậu bị đuổi học rồi! Về nhà ngay lập tức đi!”
“Tôi không đồng ý.” Lận Quan Châu tiến lại, cầm một mảnh vụn cơ giáp, nói với giọng bình tĩnh và lý lẽ: “Tôi cho rằng, Tống Kinh Kiêu không làm gì sai khi tự vệ từ cuộc hội đồng.”
“Tôi kiểm tra rồi, những người tham gia hội đồng đã dùng năng lượng hỏa lực để đối phó với Tống Kinh Kiêu, nhưng cậu ấy không hề sử dụng bất kỳ công kích vật lý nào. Nếu Tống Kinh Kiêu thực sự muốn tấn công thì hiện tại trên sân sẽ chỉ còn xác người chứ không phải vỏ cơ giáp!”
“Lận Quan Châu, thầy nói gì vậy? Thầy có nghe bản thân không?” Hiệu trưởng chỉ tay vào Lận Quan Châu và mắng: “Tống Kinh Kiêu chỉ là một Beta với tinh thần lực cấp D, thầy có thấy Beta nào có thể phá hủy một đống cơ giáp không?! Tôi cảnh cáo thầy, thầy đừng có mà bao che!”
Lận Quan Châu im lặng, đưa các mảnh vụn cơ giáp cho các viện trưởng và chủ nhiệm để chứng minh lời mình nói không phải hư cấu.
Tuy nhiên, hiệu trưởng hoàn toàn không nghe, chỉ tập trung vào việc đuổi học Tống Kinh Kiêu. Ông quyết tâm thực hiện điều đó bằng mọi giá.
Lúc này, Kỷ Nghiên Chấp đang tiến đến chỉ về phía cơ giáp của Tống Kinh Kiêu và không khỏi cười hỏi: “Thầy hiệu trưởng, thầy định khai trừ ai đây? Người nghiền nát mấy chục Alpha dễ như trở bàn tay sao?”
“Thầy chắc chắn là muốn đuổi học người có thể là cấp 3S?” Chử Bạch Trà cười nhẹ và thêm vào.
Gương mặt y lạnh lùng như băng, nhưng nụ cười lại đẹp một cách kỳ lạ. Tóc bạc dài bay trong làn gió nhẹ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, như có hàng ngàn điểm sáng lấp lánh, mang lại cho người khác cảm giác mê hoặc và kinh diễm đoạt hồn đoạt phách.
Lận Quan Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn y, nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn bảo y giữ bí mật.
Chử Bạch Trà hơi gật đầu, nói với giọng điệu “công bằng chính trực”: “Tôi cần phải làm rõ một điểm, thưa thầy hiệu trưởng, Tống Kinh Kiêu không hề bắt cóc tôi, chúng tôi là bạn tốt.”
“Hơn nữa, chỉ một phút trước, nhà giàu số một tinh tế, Hoắc Minh Uyên, đã công khai tuyên bố tin tức này trên Tinh Võng.”
Tống Kinh Kiêu nghe vậy, không khỏi âm thầm cảm thấy một cơn cảm giác quái lạ và nghi ngờ.
Trong lòng anh hỏi tiểu tam: “Chử Bạch Trà có phải đã bị tôi tẩy não không? Sao hắn luôn đứng về phía tôi vậy? Chúng tôi là bạn tốt à, sao tôi không biết?”
Trước sự nghi ngờ liên tục, 03 bình tĩnh trả lời:【Hai người đã giải quyết xong ân oán với nhau rồi. Đây là chuyện rất bình thường.】
Tống Kinh Kiêu nghĩ thầm cũng đúng.
Nhưng ngay sau đó, anh lại chợt nhận ra đủ thứ, lập tức la lên: “Ngươi không nhầm đâu, tối qua hắn thực sự muốn gϊếŧ tôi!”
Kỷ Nghiên Chấp: “……”
Chử Bạch Trà: “…………”