“Chỗ này yên tĩnh hơn, ít bị làm phiền, nếu cô không thích có thể đổi sang ở giữa.”
Cảm thấy được sự quan tâm, Dư Lạc Nghi cảm ơn rồi ngồi xuống, trước khi gọi món nhìn vào số dư thẻ ngân hàng, còn vài trăm đồng.
Lương tháng của cô hơn hai vạn, phần lớn dùng để trả nợ, còn lại phải để dành một phần phòng khi gia đình bị bệnh, trong công việc hàng ngày cũng có chi phí, tiền để hưởng thụ không nhiều.
Ngày lĩnh lương là hai ngày sau.
Dư Lạc Nghi gọi vài món, tự pha nước chấm vị cay nhẹ, chua và cay có thể kí©h thí©ɧ vị giác, cô có thể ăn được nhiều hơn một chút.
Bàn lớn ở vị trí chính giữa có một nhóm thanh niên, thỉnh thoảng nâng ly chúc mừng, tiếng cười nói vang xa, Dư Lạc Nghi thỉnh thoảng nghe được một vài câu, nhóm người đó cười cô cũng cười theo.
Nửa tiếng sau, cô đặt đũa xuống, thực sự không ăn được nữa, chuẩn bị thanh toán tiền trên điện thoại.
“Dư Lạc Nghi?”
Có người gọi tên cô, Dư Lạc Nghi ngẩng đầu lên, đồng tử hơi co lại, trên mặt không biểu hiện gì, sau hai giây thì gật đầu.
“Thật là cậu.” Trịnh Nam Luân nở nụ cười, nhìn vào bàn của Dư Lạc Nghi, một bộ bát đũa.
Một mình ra ngoài ăn lẩu lại còn chọn chỗ ngồi ở một góc, rất có thể là không muốn bị người quen nhìn thấy. Sợ Dư Lạc Nghi ngại ngùng, anh ấy đùa: “Có phải bị bạn bè cho leo cây không? Hay là cậu nghĩ thoáng rồi, leo cây thì leo cây, đừng tự làm khổ mình, một mình cũng có thể ăn lẩu vui vẻ, điểm này tôi phải học hỏi cậu.”
Dư Lạc Nghi hơi mấp máy miệng, chuyện công việc cô có thể trả lời trôi chảy, nhưng chuyện trong cuộc sống thì không được, cô không biết phải đáp lại thiện ý của đối phương như thế nào. Muốn cuộc trò chuyện này trở nên dễ chịu hơn, cố tình dành thời gian để suy nghĩ lời nói, nhưng lại sợ đối phương chờ lâu làm đối phương không vui, cuối cùng chỉ có thể nói ra một chữ “Ừ."
“Ừ.” Cô nhẹ giọng, nói: “Cậu cũng đến ăn lẩu à?”
Trịnh Nam Luân là bạn học cấp ba và đại học của cô, người đẹp trai, tính cách lại hào phóng, đi đến đâu cũng được hoan nghênh, không thiếu tiền cũng không thiếu bạn bè.
Bọn họ không có nhiều giao tiếp, thời đi học cô đều cúi đầu bận rộn với việc của mình, mối quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở mức quen biết.
Không thân.
“Đúng, quán bar tôi đầu tư sắp khai trương rồi, mời những người bạn đã giúp đỡ tôi ra ăn một bữa.” Nói đến quán bar sắp khai trương, Trịnh Nam Luân nhiệt tình mời: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, có đi chơi không? Chờ lúc khai trương ủng hộ bạn học cũ này một chút.”
Nói xong sợ Dư Lạc Nghi khó xử, anh ấy nhớ Dư Lạc Nghi luôn độc lập tự chủ, không mấy khi tham gia các hoạt động của bạn học: “Dĩ nhiên, bận thì thôi, công việc quan trọng hơn. Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu có thời gian thì đến.”