Chương 47

Nhưng Lạc Nghi cũng hiểu rõ, tất cả sự bao dung này đều dựa trên điều kiện cô đáp ứng yêu cầu của Kim Hi, hoặc là cô có thể hòa thuận với Kim Hi.

Cô chưa từng pha cà phê, Kim Hi đặc biệt làm vài ca sáng vừa ngáp vừa dạy cô pha. Mà lúc này cô hiểu tại sao chỉ cần một nhân viên, bởi vì khách hàng thực sự không nhiều, cũng không phải tất cả cùng đến một lúc, gần như phục vụ xong một khách hàng thì khách hàng tiếp theo mới đến.

Lúc này cô càng chắc chắn quán này thực sự là Kim Hi mở ra để gϊếŧ thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Lạc Nghi còn gặp một gương mặt quen thuộc, Ôn Lẫm Cận.

Lúc đầu cô thấy Ôn Lẫm Cận gọi đồ thì hơi sững người, Kim Hi tưởng cô bị Ôn Lẫm Cận làm cho choáng ngợp, pha xong cà phê đưa đến bàn người ta rồi, lập tức nói đùa với cô: "Người đó đẹp trai đúng không?"

Lạc Nghi không biết giải thích sự sững sờ của mình như thế nào, cũng thấy không phải chuyện gì to tát, Ôn Lẫm Cận quả thực không tệ: "Rất đẹp trai."

Kim Hi vỗ vai Lạc Nghi: "Cii cũng rất xinh đẹp."

"Trước đây người bạn cùng tôi mở quán rất thích anh ta, mỗi lần đều nhìn đến ngây ngất. Anh ta là khách quen ở đây, quán của tôi dựa vào một số khách quen để duy trì. Đúng rồi, anh ta làm du lịch, nếu cô muốn đi chơi chỗ nào đó có thể hỏi anh ta."

Du lịch?

Lạc Nghi chưa từng đi du lịch, cô chưa từng ra khỏi thành phố A, luôn bị giam cầm ở nơi này.

"Được, sau này tôi muốn đi du lịch, sẽ hỏi anh ta."

Lạc Nghi đáp lại, tay không ngừng làm việc, pha cà phê không phải là chuyện ngay lập tức có thể học được, ít nhất là việc vẽ hoa văn phía trên là không được. Cô học rất chăm chỉ, cũng vui vẻ vì học được những điều mới.

Hình như cuộc sống của cô đã được khởi động lại.



Trước khi đặt nhà hàng, Trịnh Nam Luân hỏi Dư Lạc Nghi muốn ăn gì, Dư Lạc Nghi nói món Trung Quốc là được, anh ấy liền chọn một nhà hàng gần công ty của Dư Lạc Nghi.

Dư Lạc Nghi đến lúc 6 giờ rưỡi, Trịnh Nam Luân đã đợi sẵn rồi.

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Trịnh Nam Luân, tính cách hoàn toàn khác với Chu Tầm, cô ấy hơi tò mò nguyên chủ thích Trịnh Nam Luân ở điểm nào.

Được dẫn đến chỗ ngồi, Dư Lạc Nghi đặt túi xuống rồi nở nụ cười với Trịnh Nam Luân: "Xin lỗi tôi đến muộn."

Thực ra không muộn, chưa đến giờ hẹn.

Trịnh Nam Luân nhìn nụ cười của Dư Lạc Nghi mà sững lại, Dư Lạc Nghi đang cười với anh ấy sao? Hơn nữa không phải là kiểu cười lịch sự, trông rất chân thành.

Trong lòng anh ấy cảm thấy có chút kỳ quái, trực tiếp hỏi: "Hiếm thấy nha, xem ra hôm nay cậu có chuyện tốt gì đúng không."

Lúc này, Dư Lạc Nghi mới nhận ra nguyên chủ đối xử với Trịnh Nam Luân cũng giống như với đồng nghiệp, đều là lạnh lùng, lạnh lùng rồi lại lạnh lùng, thảo nào bao nhiêu năm chỉ dám thầm mến —— Cô ấy thấy Trịnh Nam Luân trong nhóm chat của các bạn học cũ, biết anh ấy là bạn học cấp ba và đại học.