Chương 32

Nhìn thế nào cũng không giống với con gái trước đây, mẹ Dư không nghi ngờ: "Lạc Nghi à, sao con đột nhiên..."

"Dư Lạc Nghi" nhìn mẹ Dư: "Đột nhiên sao ạ?"

Mẹ Dư mím môi: "Hình như con hoạt bát hơn trước." Còn thân thiết với bà hơn.

Thân thể của "Dư Lạc Nghi" hơi cứng đờ, nhanh chóng phản ứng lại: "Dĩ nhiên phải thay đổi rồi, không phải chúng ta đã nói sẽ bắt đầu cuộc sống mới sao."

Cô ấy nói như vậy, hình như mẹ Dư đã buông bỏ sự nghi ngờ, lời giải thích này rất hợp lý: "Được, chúng ta đi mua nguyên liệu về nấu ăn."

Dư Lạc Nghi đi theo phía sau nghe vậy thì cười một tiếng. Không biết là cười lời của nữ chính hay cười mẹ Dư ngay cả việc con gái thay người cũng không phát hiện ra, hoặc có thể là cười chính mình.

Cô đi theo từ nhà cũ đến chợ, nhìn hai người hòa thuận vui vẻ, mua nguyên liệu xong lại mua thêm một ít trái cây, cuối cùng trở về nhà cũ, tầng ba truyền đến một tiếng "rầm", cửa đóng lại.

Rất tốt, mọi người đều bắt đầu cuộc sống mới.

Dư Lạc Nghi sờ vị trí tim, có chút phức tạp, nhưng cũng không có nhiều luyến tiếc. Cô không ghen tị với người xuyên đến và sự hòa thuận của cô ấy với cha mẹ mình - sự hòa thuận này có thể duy trì được bao lâu còn chưa biết - cũng không oán hận người đó chiếm lấy thân thể của cô, cô cũng không có nhiều cảm xúc để đa tình hay lưu luyến như cô đã tưởng tượng.

Tình cảm của cô đối với cha mẹ, trong bao nhiêu năm giãy giụa và bị coi thường giống như đã dần cạn kiệt rồi.

Nếu mẹ Dư thực sự thương yêu cô, sẽ không đến khi cô trả hết nợ mới nói muốn đi tìm việc, muốn bắt đầu nỗ lực sống tốt mỗi ngày.

Lúc cô còn nhỏ, cha mẹ không có lỗi với cô, chờ cô lớn lên cũng không có lỗi với cha mẹ.

Cô bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh sáng.

Trời đổ mưa phùn, "Dư Lạc Nghi" ra ngoài đóng cửa sổ chỉ thấy một bóng lưng, hẳn là một người phụ nữ trẻ, hình như đã gặp ở chợ rồi, nhưng đều không nhìn thấy mặt.

Là sống cùng một khu chung cư sao.

Cô ấy thở dài kéo cửa sổ lại.

Không ngờ lại xuyên vào trong sách, cô ấy đã đọc cuốn tiểu thuyết này, nhưng Dư Lạc Nghi chỉ là một nhân vật phụ, xuất hiện và miêu tả đều không nhiều, cốt truyện của tiểu thuyết không giúp ích gì nhiều đối với cô ấy.

Khó khăn hơn nữa là sau khi xuyên đến cô ấy không có ký ức của nguyên chủ, chỉ có phản ứng tự chủ của cơ thể, ví dụ như nhìn thấy mẹ Dư, não bộ của cô ấy sẽ nói cho cô ấy "Đây là mẹ", nhìn thấy danh bạ trong điện thoại sẽ hiển thị "Đây là đồng nghiệp."

Mới xuyên đến chưa quen, cô ấy đành xin nghỉ phép với người được ghi chú là "Chu tổng", Chu tổng là Chu Tầm phải không, Chu Tầm là một trong những nhân vật chính trong sách.

Nhưng không sao, "Dư Lạc Nghi" vỗ mặt mình để tự động viên, cô ấy luôn có tính cách lạc quan vui vẻ, tin tưởng mình sẽ sớm thích nghi với cuộc sống mới.

Từ lúc này trở đi, cô ấy chính là Dư Lạc Nghi thực sự.