"Lạc Nghi, sao hôm nay về muộn như vậy?" Mẹ Dư vẫn chưa ngủ, đi ra từ phòng ngủ.
Dư Lạc Nghi không muốn nhắc lại chuyện phát điên vừa rồi, chỉ nói là tăng ca, tham gia tiệc tối với cấp trên cũng là tăng ca, cô không nói dối.
"Vậy sao, đừng để quá mệt mỏi." Mẹ Dư suy nghĩ một chút, lại nói, "Lạc Nghi, nợ nần của chúng ta cũng trả xong rồi, công việc của con thường xuyên tăng ca, không tốt cho sức khỏe, nếu thực sự vất vả thì chúng ta đổi công việc khác đi."
Đổi công việc?
Dư Lạc Nghi cười, cởi giày cao gót ra: "Công việc nhẹ nhàng thì lương đều thấp, lúc cha cần tiền thì phải làm sao?"
Mẹ Dư nghẹn lời.
Dư Lạc Nghi đi về phía phòng ngủ, giọng nói của mẹ Dư đột nhiên vang lên từ phía sau: "Mẹ đi kiếm, mẹ thấy siêu thị gần nhà đang tuyển người, mai mẹ đi đăng ký."
Dư Lạc Nghi dừng bước.
Một lúc lâu sau, cô nói không cần: "Công việc này khá tốt, tạm thời con sẽ không đổi."
Ngày hôm sau đi làm, trong thang máy gặp Chu Tầm, vừa nhìn thấy Dư Lạc Nghi, Chu Tầm liền cau mày, khiến Dư Lạc Nghi không biết có nên vào thang máy không.
Vị sếp này lại làm sao nữa đây.
"Vào đi." Cửa thang máy sắp đóng lại, Chu Tầm ấn giữ nút mở cửa, đợi Dư Lạc Nghi vào rồi mới buông tay.
"Cảm ơn Chu tổng." Dư Lạc Nghi lịch sự cảm ơn.
Chu Tầm lại cau mày.
Cuộc điện thoại tối qua đã khiến anh ta nhận ra một điều, Dư Lạc Nghi quá lịch sự với anh ta, giống như câu "cảm ơn" lúc nãy, cách xưng hô là "ngài", "làm phiền “ngài", "xin lỗi" luôn thường trực trên môi, dù anh ta chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết kiểu cư xử này không ổn.
Lịch sự, tức là xa cách.
Có chút khó khăn, Chu Tầm nhíu mày càng sâu hơn.
Dư Lạc Nghi: … Đáng sợ quá.
Vài ngày sau, lúc thời gian đếm ngược còn ba ngày cuối cùng, Dư Lạc Nghi lại một lần nữa khẳng định phán đoán của mình.
Sếp thật sự rất đáng sợ.
Những ngày này đối xử với cô rất dịu dàng, sau đó còn giới thiệu cho cô những mối quan hệ, biết cô không liên lạc với những mối quan hệ anh ta giới thiệu cũng không mắng cô, chỉ nói là phải tranh thủ thời gian; cô tan làm đúng giờ, Chu Tầm lại nói nếu có việc riêng cần làm thì có thể cho cô nghỉ phép; chuyện hợp đồng cũng không hỏi nữa, không ký được thì không ký được.
Đường Lý nhìn cô với ánh mắt ngày càng khác thường, ngày thường trong công việc cũng đàng hoàng hơn một chút.
Dư Lạc Nghi không hiểu lắm, sao lúc cô sắp biến mất rồi, mọi thứ lại đang phát triển theo hướng tốt hơn vậy.
Có lẽ trời sinh cô không có số hưởng phúc.
Thứ sáu tan làm, Dư Lạc Nghi về nhà sớm, cô lên mạng xem thử, phát hiện công viên hoa ở ngoại ô gần đây đang là địa điểm giải trí hot, hoa nở rộ, gần đây là hoa mẫu đơn và hoa thược dược.