Chương 22

Tóm lại, không sao là tốt rồi.

"Tôi không sao, không bị giật mình." Anh định hỏi rõ ràng, "Người đó theo dõi cô à?"

Dư Lạc Nghi gật đầu.

Quả nhiên, cùng là đàn ông, trong mắt Ôn Lẫm Cận lóe lên một tia chán ghét, anh tiến lại gần định hỏi xem đối phương có sao không, thì thấy mắt đối phương đỏ hoe.

Anh mím môi, lấy điện thoại ra: "Tôi giúp cô báo cảnh sát, để cảnh sát đưa cô về nhé?"

Anh tự mình đưa cô về rất có thể sẽ khiến đối phương cảm thấy áp lực, báo cảnh sát thì an toàn hơn.

Dư Lạc Nghi nhìn vào điện thoại của Ôn Lẫm Cận, đột nhiên hiểu ra, tên đàn ông theo dõi lúc nãy không phải bị cô dọa chạy mà là đã nhìn thấy Ôn Lẫm Cận.

Áo dài tay cũng không che được bắp tay cuồn cuộn của Ôn Lẫm Cận, trông giống như có thể đấm cho mỗi tên theo dõi một cú vậy.

Là một người tốt bụng, đã giúp cô hai lần rồi. Lúc này Ôn Lẫm Cận không biết, cô đã gửi cho anh một tấm "thẻ người tốt."

"Cần báo cảnh sát." Dư Lạc Nghi nói, dù cho tên theo dõi không ra tay nên không thể bắt được gã, nhưng có thể cảnh báo cho những người xung quanh, hơn nữa nếu tên theo dõi này có tiền án tiền sự, thì càng dễ xử lý hơn.

Rất nhanh cảnh sát đã đến, hai người cùng nhau hợp tác lấy lời kha. Lúc đang lấy lời khai, Dư Lạc Nghi nhìn Ôn Lẫm Cận, cô định bảo Ôn Lẫm Cận đi trước, nhưng Ôn Lẫm Cận chỉ nói không sao cả.

Chu Tầm gửi tin nhắn không được trả lời, trực tiếp gọi điện thoại đến.

Dư Lạc Nghi bắt máy: "Tôi không sao, đã về nhà rồi, quên báo bình an cho anh ."

"Đang đi tắm, không thấy tin nhắn, xin lỗi."

"Vâng, làm phiền anh rồi."

Ôn Lẫm Cận nghe thấy, giọng điệu này không thể nào là bạn trai được, hơn nữa còn không nói thật.

Anh liếc nhìn khuôn mặt của Dư Lạc Nghi, giống như lần ở quán bar, lạnh lùng, không có cảm xúc.

Thực ra anh nhớ Dư Lạc Nghi, còn nhớ rất rõ.

Tối hôm đó ở quán bar, vị trí ngồi của Dư Lạc Nghi không cách anh quá xa, từ lúc ngồi xuống đã mặt lạnh, nửa tiếng sau nhìn lại, vẫn mặt lạnh. Dù nhạc có sôi động đến đâu, thậm chí có người lên sân khấu biểu diễn hài, cô cũng không cười một lần nào.

Rõ ràng là cô không thích quán bar này.

Lúc này anh mới để ý đến Dư Lạc Nghi, không thích nhưng lại không đi, khác biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh, giống như đang ở hai thế giới khác nhau.

Chờ đến lúc tạm biệt, Dư Lạc Nghi lại cảm ơn Ôn Lẫm Cận, hai người đi ngược chiều nhau, không để lại thông tin liên lạc, sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.

Giống như Trịnh Nam Luân, giống như Ngô Ngôn.

Về đến nhà, Dư Lạc Nghi mới nhớ ra mình nên mời người ta ăn cơm, dù sao cũng đã giúp cô, chỉ là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, lại còn giả vờ làm người điên nữa — cô vẫn còn nhớ cảnh cố gắng nhịn cười khi cảnh sát xem lại camera giám sát. Mọi chuyện đều quá sức tưởng tượng, đầu óc cô rối bời, cô đã quên mất.