Chương 18

Dư Lạc Nghi đứng dậy muốn rời đi, Ngô Ngôn đứng dậy tiễn cô, cô ấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành: "Cô Dư."

Dư Lạc Nghi quay đầu lại.

Ngô Ngôn nói: "Sau này khi cô khỏe hơn rồi, biết đâu chúng ta lại có thể gặp nhau ở một hoạt động xã hội nào đó, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện thật lâu."

Không còn là bác sĩ và bệnh nhân nữa, mà có thể làm bạn bè.

Cô ấy đang nói với Dư Lạc Nghi cần phải ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn với thế giới và mọi người, cứ ở một mình mãi không tốt cho việc hồi phục.

"Vâng, bác sĩ Ngô." Dư Lạc Nghi vẫy tay, sau khi tạm biệt người mình từng thích, lại tạm biệt người mình muốn làm bạn.

Cả Ngô Ngôn và Trịnh Nam Luân đều mang một loại tình cảm nào đó của cô, cô muốn trở nên lạc quan hoạt bát như Trịnh Nam Luân, muốn làm bạn với người như Ngô Ngôn, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của cô, hơn nữa có lẽ thực tế Trịnh Nam Luân và Ngô Ngôn không giống như cô nghĩ.

Nhưng ai cũng có quyền được ảo tưởng.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, thứ hai lại đi làm như thường lệ, Dư Lạc Nghi đi lấy nước ở phòng nghỉ thỉnh thoảng lại nghe thấy tên mình, lộn xộn và rời rạc, chắc lại đang bàn tán về cô.

Có lẽ việc cô không tăng ca vào cuối tuần khiến bọn họ ngạc nhiên, dù sao trước đây cô không bao giờ bỏ lỡ cơ hội học hỏi và nhận tiền tăng ca này.

Buổi sáng Chu Tầm có việc nên không đến, giờ nghỉ trưa Dư Lạc Nghi dựa vào lưng ghế lướt điện thoại, những hoạt động giải trí của cô rất ít, cầm điện thoại lên cũng không biết chơi gì.

Tiếng nói đùa của đồng nghiệp truyền vào tai: "Xem cái này đi này, đêm khuya tan làm về nhà, nếu gặp phải kẻ bám theo thì có thể giả điên để dọa cho hắn chạy mất, hahaha."

"Để tôi xem... Cái này buồn cười quá đi, giống như con tinh tinh ấy."

"Lần sau tôi thử xem, ồ không đúng, tôi không muốn có chuyện như vậy xảy ra với mình đâu."

Dư Lạc Nghi liếc nhìn, lúc mới đến trụ sở cô đã cố gắng hòa đồng với mọi người ở trụ sở, cũng nghĩ nếu có thể kết bạn thì tốt biết mấy, nhưng Đường Lý lại nhắm vào cô, công việc nặng nề đè nặng lên cô, cộng thêm việc cô thực sự không biết cách cư xử với người khác, một năm trôi qua mà vẫn không có lấy một người bạn ăn cơm cùng.

Có lẽ đã để ý đến ánh mắt của cô, không lâu sau có người đến trước mặt cô.

"Dư Lạc Nghi."

Cô ngẩng đầu lên, trước mặt có ba người: "Có việc gì sao?"

Ba người nhìn nhau, một người trong số bọn họ hỏi: "Tò mò một chút, có phải cô sắp nghỉ việc không?"

Đến giờ thì tan làm, nghỉ hết những ngày phép chưa nghỉ, không tham gia các hoạt động tập thể, cũng không còn làm việc hăng say nữa, trong môi trường công sở đều là biểu hiện của việc sắp nghỉ việc.