Mà bên này Dư Lạc Nghi không biết suy nghĩ của Chu Tầm, nếu không sẽ muốn chửi người. Không hỏi ý kiến của cô đã ép cô tiến bộ, sao không hỏi cô có muốn đứng cùng anh ta không.
Có thể là vì công việc hoặc thưởng thức cô mà muốn để cho cô tiến bộ, nhưng không thể là vì tình yêu được.
Nếu không sẽ khiến những lời mắng mỏ, sự lạnh nhạt và chế giễu mà cô phải chịu đựng trong ba năm qua trở thành một trò cười.
Cách đây hai ngày, Dư Lạc Nghi đã đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý, bác sĩ tên là Ngô Ngôn. Lần đầu tiên gặp trên tàu điện ngầm, cô ấy vì để cô yên tâm mà giới thiệu bản thân, nói là bác sĩ của bệnh viện nọ, nói với cô, có lẽ cô bị chứng quá lo âu nên mới xuất hiện những triệu chứng thể chất này.
Sau đó cô đi bệnh viện kiểm tra, đúng là như vậy.
Cho đến khi sau này muốn tìm bác sĩ tâm lý điều chỉnh, cô vô thức tìm đến đối phương.
Nhưng thực ra số lần cô đến không nhiều, chỉ ba lần, lần này là lần cuối cùng.
Ngô Ngôn đã đợi ở văn phòng, Dư Lạc Nghi đặt túi xuống, phát hiện Ngô Ngôn vẫn như trước, luôn nở nụ cười, toàn thân tràn đầy sự thân thiện.
Ngô Ngôn có một loại khí chất tri thức, dịu dàng như người đẹp cổ điển.
"Gần đây như thế nào?" Ngô Ngôn hỏi.
Dư Lạc Nghi im lặng một lúc, nói mình có một vấn đề muốn hỏi: "Làm thế nào để kết bạn với một người?"
Tuy Ngô Ngôn ngạc nhiên, vẫn theo suy nghĩ của Dư Lạc Nghi nói tiếp, hỏi Dư Lạc Nghi gần đây có gặp rắc rối trong việc kết bạn không: "Cãi nhau với bạn bè sao?"
Dư Lạc Nghi nói không phải: "Cô biết đấy, tôi không có bạn bè."
Ngô Ngôn: "Cho nên muốn học cách kết bạn?"
"..." Là như thế sao, Dư Lạc Nghi thả lỏng lông mày đang nhíu lại, cô không có thời gian kết bạn, hôm nay đến chỉ để gặp Ngô Ngôn.
"Thực ra tôi muốn nói, tôi rất thích cô, muốn làm bạn với cô."
Ngô Ngôn nghiêng đầu, bác sĩ tâm lý không thể có quan hệ khác với bệnh nhân, cô ấy mở miệng định nói gì đó, lại bị Dư Lạc Nghi ngăn lại.
Dư Lạc Nghi: "Tôi biết cô muốn nói gì, tôi có thể phân tích suy nghĩ này. Có lẽ là vì tôi luôn luôn một mình, trong lòng có khát vọng về tình bạn, mà cô và tôi cùng tuổi, biết tất cả phiền não của tôi, còn an ủi tôi, dạy tôi kiểm soát bản thân, giống như bạn bè cùng nhau sống vậy, nên tôi sẽ vô thức chuyển nhu cầu về tình bạn sang cô."
"Có lẽ cô sẽ nói, điều này là bình thường, nhưng tôi bị bộ não đánh lừa, tôi không nhất định thực sự muốn làm bạn với cô, chỉ vì xung quanh chỉ có cô, nên mới nảy sinh suy nghĩ này."
Lúc này Ngô Ngôn thực sự không biết nói gì, Dư Lạc Nghi là một người rất thông minh, thực ra cô hiểu hết mọi chuyện.
"Bác sĩ Ngô, đây chắc là lần cuối cùng tôi đến đây rồi." Dư Lạc Nghi tiếp tục nói, nữ chính xuyên đến không cần bác sĩ tâm lý, cô muốn nói lời tạm biệt với Ngô Ngôn, "Cảm ơn vì sự an ủi trong thời gian qua, chúc cô sau này mọi việc thuận lợi."