Chương 5

28.

Tối hôm nay, Mục Mục Chi trở nên vô cùng kỳ lạ.

Hắn giữ ta ở lại thư phòng để tâm sự.

Hắn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện. Từ lúc còn bé đã bị bắt phải văn võ song toàn cho đến lúc lên ngôi hoàng thượng chỉ ngắn ngủi có 20 năm đã trở thành truyền kỳ. Ta nghe xong mà cảm thán liên tục.

Ta vẫn còn một chút men rượu trong người, nằm ở trên ghế vừa ngủ gật vừa nghe hắn kể.

Mục Mục Chi tới gần, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của ta: "Anh Anh, đừng có ngủ. Nghe ta nói chuyện một lát đi."

Ta bắt lấy cánh tay hắn, tiếp tục ngủ gà ngủ gật: “ Ngài cứ nói đi, ta vẫn đang nghe đây!"

Giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn: "Anh Anh, nếu thời khắc này trôi qua thật lâu thì tốt biết mấy."

Ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, lập tức mở mắt nhìn hắn.

Mục Mục Chi mỉm cười nhìn ta, khóe miệng hắn bỗng dưng chảy má.u. Ta sợ hãi, nhanh chóng nhảy xuống đỡ hắn ngồi lên ghế.

Ta mất bình tĩnh. Tại sao Mục Mục Chi lại đột nhiên hộc má.u? Mục Mục Chi có chế.t cũng không nằm trong tính toán của ta, huống chi, ta chưa từng muốn hắn chế.t.

Mục Mục Chi nằm ở trên ghế nhìn ta: "Anh Anh, thật tốt quá. Người cuối cùng ta được nhìn thấy lại chính là nàng."

Ta thấy hắn phun một ngụm má.u lớn, hốt hoảng che miệng hắn lại: "Đừng nói nữa, ta sẽ không để ngài chế.t đâu!"

Hắn lắc đầu, đẩy tay ta ra: "Đây là loại thuốc độc đặc chế ở nước Thương Lan, rất khó để giải được. Anh Anh, ta không biết vì sao, lần đầu nghe thấy tên Giang m m ta đã nghĩ là sẽ cưới cô ấy. Nhưng khi cô ấy tiến vào cung, ta lại nhận ra ta thật sự không thích Giang m m ".

Cuối cùng ta cũng tìm thấy viên tiên đan từ xương người trong l*иg ngực mình.

Mục Mục Chi tiếp tục nói: “Lúc nghe thấy tên của nàng, trong lòng ta cũng có cảm giác kích động y hệt như vậy. Có lẽ, ta không thật sự hiểu được loại cảm giác bất chợt ấy là gì. Cũng giống như lúc trước vừa nghe ta đã liền thích tên này, Anh Anh à, ta…."

Ta nhét viên tiên đan vào miệng hắn, ngăn hắn nói tiếp.

Mà Mục Mục Chi vừa nói cái gì ấy nhỉ?

Hình như hắn đang tỏ tình thì phải.

29.

Ngày hôm đó, Giang Âm Âm có ý định mưu sá.t.

Thứ bột trắng nàng ta bỏ vào cũng chính là độc dược.

Ta thở dài. Vốn nghĩ muốn tác hợp cho hai người họ, không ngờ rằng sợi nhân duyên sai lầm đó lại thật sự trở thành nghiệt duyên!

Vài ngày sau đó, ta bắt đầu trốn tránh Mục Mục Chi.

Ta không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Có lẽ hắn cũng như vậy.

Giang Âm Âm bị hắn đuổi ra khỏi cung. Theo lời Lý thị lang nói thì là đem cô ta đến một lâm viên. Hắn đối xử với Giang Âm Âm không hề giống cái gọi là hoàng đế quyết đoán sát phạt, mà thậm chí còn thả tự do cho cô ta!

Ta nghĩ mấy câu thâm tình hắn nói đêm đó. Có phải cứ ai tên "Anh" hắn cũng đều đối xử như vậy sao?

Ta hy vọng chuyện này mau sớm chấm dứt để ta có thể trở về thiên đình.

Nhưng người kế nhiệm còn chưa có, sao ta có thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Mấy ngày nay, Lý thị lang thường đem đến cho ta vài thứ. Chúng đều là những thanh kiế.m nổi tiếng ở khắp nơi, còn có một vài cuốn sách hướng dẫn dùng kiế.m.

Nhưng thời gian qua đi, ta lại có chút hoảng loạn.

Lý thị lang còn trẻ lại chưa kết hôn, không phải hắn nhắm trúng ta rồi chứ?

Nghĩ tới khả năng này, ta vô cùng sợ hãi. Không thể ngờ ta lại được hoan nghênh như thế. Nhưng dù có hai bông hoa đào cùng một lúc tới như vậy, ta mà động lòng phàm trần thì sẽ bị thiên binh thiên tướng áp giải về trị tội mất.

Vì vậy, ta đã đến gặp Lý thị lang và nói: "Lý thị lang à, ta là người ngoại quốc, không thể bị người thường cám dỗ được. Ta tính toán giúp ngươi rồi. Nhân duyên của ngươi ở Nam Thành. Hai người sẽ gặp nhau vào giờ Thân ngày mai.”

Lý thị lang nghe được câu đầu tiên định tức giận, nhưng vừa nghe câu sau đã mỉm cười: "Phiền quốc sư lo lắng rồi. Cảm ơn quốc sư rất nhiều. Nếu ta gặp được nhân duyên tốt, ta sẽ mời ngài uống rượu!"

30.

Không quá vài ngày, ta đã thật sự đi dự hôn lễ của Lý thị lang.

Quả nhiên là binh sĩ, tốc độ rất nhanh.

Lý thị lang rất vui vẻ: "Ta thành thân rồi sẽ không tặng ngài đồ nữa. Mấy thứ kia vốn là người khác bảo ta đưa cho ngài. Ta cũng không muốn lại mang tiếng thích quốc sư như thế"

Ta rất tò mò, ai mà lại tặng quà cho ta một ngày như thế.

Đã thế lại tặng rất hợp ý ta nữa.

Lý thị lang giữ kín như bưng.

"Khó mà nói được, có thể chính ngài đã từng nghĩ tới người đó rồi. Hoặc đợi tới một ngày ngài ấy chính tay tặng ngài đi!"

Ta không đợi tới lúc người kia tặng quà ta nữa mà ta đang đợi người kế nhiệm của Mục Mục Chi.

Hắn ta đem theo một đứa trẻ sơ sinh từ nơi khác về, nói rằng đây chính là hoàng tử của hắn. Trong cung náo loạn một trận, ai cũng không biết hoàng tử này từ đâu ra.

Ta nghĩ tới lâm viên mà Giang Âm Âm bị đưa đến, lại nghĩ đến Mục Mục Chi, âm thầm tính toán.

Ta thở phào một hơi, cũng đã đến lúc ta nên rời đi rồi.

31.

Ta đến chào từ biệt Mục Mục Chi.

Hắn trở nên tức giận: "Vừa mới gặp chút vấn đề đã đòi bỏ đi! Chuyện ngươi tính kế ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Dựa vào đâu mà ngươi dám rời đi chứ!?”

Ta thành khẩn giải thích với hắn: "Thật sự xin lỗi bệ hạ! Nhưng hiện tại người đã thống nhất được giang sơn rồi, sao mà không thể có người kế nhiệm được chứ? Từ giờ thiên hạ này sẽ không còn loạn lạc nữa đâu."

Mục Mục Chi càng tức giận hơn nữa, hắn quay đi không thèm nhìn mặt ta: "Được thôi, ngươi đã đi rồi thì đừng bao giờ trở lại nữa!"

Ta gật gật đầu. Ta không chỉ phải rời đi, mà còn phải cướp tình yêu chân thành của hắn nữa. Ta chạy đến lâm viên tìm Giang Âm Âm.

Dáng người của Giang Âm Âm mảnh khảnh, ánh mắt có chút u sầu không thể tan biến. Quả thực, bộ dạng đó của cô ấy không giống từng mang thai chút nào. Tên thị vệ canh gác bên cạnh cô ấy vốn che dấu hơi thở rất tốt bỗng dưng hắn lại vô thức hít sâu một hơi.

Ta hỏi Giang Âm Âm: "Ngươi có muốn rời đi không? Trở lại nước Thương Lan làm một công chúa vô lo vô nghĩ."

Giang Âm Âm kích động đến mức lật úp đĩa trái cây: "Thật sự có thể sao? Quốc sư có thể thả ta đi sao?"

Ta đương nhiên có thể tìm cách giúp cô ấy tránh xa Mục Mục Chi, vì thế ta gật đầu.

Nhưng cuối cùng Giang Âm Âm vẫn nản lòng: "Quên đi, nếu ta quay lại nước Thương Lan sợ là sẽ mang đến tai họa cho họ."

Ta nói: "Đi nơi khác cũng được. Ví dụ như đến nước Thiên Diệu thì sẽ không ai tìm được ngươi nữa."

Giang Âm Âm nhìn vào nơi tối tăm kia. Ta biết đó là nơi thị vệ của cô ấy đang nấp. Ánh mắt cô ấy trở nên dịu dàng hơn. Sau đó, ta nghe thấy cô ấy nhẹ nhàng nói đồng ý.

Khoảnh khắc cô ấy đồng ý, ta thở phào nhẹ nhõm. Sợi nhân duyên giữa Mục Mục Chi và Giang Âm Âm đã bị cắt đứt. Nhưng có một sợi dây như có như không nối cô ấy và người đang ẩn nấp trong bóng tối kia. Có lẽ đây là mới thật sự là nhân duyên của cô ấy.

32.

Sợi dây của Mục Mục Chi và Giang Âm Âm đã bị cắt đứt. Nhưng ta lại chẳng muốn quay lại thiên đình chút nào.

Ta tự nhủ với chính mình, ta quen Mục Mục Chi đã lâu như vậy, lại chia rẽ nhân duyên của hắn như thế. Vậy nên ta nợ hắn…một đoạn nhân duyên tốt khác. Nhưng ta đã đi khắp thiên hạ này chọn rồi mà vẫn không thể tìm ra người xứng đáng. Ta đã đến rất nhiều gia đình giàu có nức tiếng. Không chỉ vậy ta còn gặp vô số mỹ nữ nổi tiếng, nhưng lại cảm thấy không có ai trong số họ xứng đôi với hắn.

Những người này còn không tốt bằng Giang Âm Âm.

Cảm tình của ta với Giang Âm Âm đã nhân lên rất nhiều. Dù sao cũng gọi là có chút tình ý…khụ, tình cảm giữa hai người phụ nữ chân chính.

Có câu nói là phụ nữ bởi vì vĩ đại mà cô độc, đàn ông bởi vì cô độc mà trở nên vĩ đại.

Dù có nhìn trái nhìn phải, ta vẫn cảm thấy Mục Mục Chi vẫn thích hợp làm người vĩ đại.

Ta không mục đích gì lang thang trên phố, vừa tận hưởng phồn hoa của nhân sinh, vừa hỏi thăm về chuyện của Mục Mục Chi.

Nghe nói hắn đã thống nhất đơn vị tiền tệ của bốn nước.

Nghe nói hắn đã ban hành luật đất đai mới.

Nghe nói hắn đang tìm kiếm tung tích của một người phụ nữ.

Sau đó, ta phát hiện ra một quán rượu. Chủ quán rượu này là một quả phụ, nhưng lại được bảy, tám người đàn ông theo đuổi. Ta đột nhiên nhớ đến một đoạn nghiệt duyên khác ta từng gieo.

Ta đành ở lại quán rượu.

Ta ngồi ở quán ôm bình rượu trong tay suốt ngày nhìn bảy tên đàn ông kia thay đổi cách thức lấy lòng quả phụ. Ta cảm thấy hâm mộ cô ấy được nhiều người yêu thích như vậy, trong đầu ta bỗng lóe lên bóng hình một người.

Người đó từng vén áo khoác ra, để lộ ra 72 viên ngọc nhỏ hình thanh kiế.m một cách khoa trương: "Suỵt, đồ quý không được để lộ. Ta đây tốn sức chín trâu hai hổ mới thu thập được đó!"

Tiếc là ta đã vội vã rời đi mà không mang theo chúng.

Ta sờ sờ mặt dây chuyền ngọc hình thanh kiếm trên cổ và thở dài.

33.

Trong quán rượu có một loại rượu tên là tiên nhân. Chỉ cần uống một ngụm thôi cũng sẽ say.

Một ngày nọ, ta lại uống rượu.

Trong mơ hồ, dường như ta cảm nhận được có người bế ta lên. Ta giãy dụa mở mắt, chạm vào gương mặt tuấn tú mà ta đã mơ thấy vô số lần: "Kỳ lạ thật, sao hôm nay giấc mơ lại chân thật và ấm áp như thế."

Ta nằm trong lòng hắn nghe thấy giọng nói hỏi ta: "Quốc sư, nàng cũng sẽ say à?"

Ta than thở ở trong lòng. Ta là tiên, say một lần ngàn năm cũng không phải là bình thường, rượu trên thế gian này chỉ đủ để ta say một đêm thôi!

Hình như ta không cẩn thận nói ra suy nghĩ, giọng nói kia lại vang lên: "Ồ, say một lần ngàn năm? Quốc sư quả thật rất phóng khoáng. Hay là, ta đem nàng về, để nàng uống rượu trong cung của ta một ngàn năm nhé?"

Nếu ta không đi thì không sớm thì muộn cũng phải về thiên đình!

Hơi thở của người nọ gắt gao bao bọc lấy ta: "Anh Anh, cho ta thêm chút thời gian nữa. Chờ tới khi ta huấn luyện đứa con nuôi kia thành người kế vị, ta sẽ cùng nàng đến tận cùng thế giới."

Ta mơ thấy mình đang ngồi trên kiệu hoa xuất giá.

Kiệu hoa này tràn ngập hơi thở của Mục Mục Chi.

Chiếc kiệu hoa xóc lên xóc xuống làm ta lắc lư. Ta còn mơ thấy Mục Mục Chi ôm ta xuống từ kiệu hoa, mơ thấy chiếc giường đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen. Ta được Mục Mục Chi ôm trong lòng, ta còn dùng chăn long phượng quấn chặt lấy hắn không rời.