Chương 9: Mèo Vượng Tài?

Hạ Cửu Trọng nhìn thật sâu thiếu niên bên cạnh, rốt cuộc cười: “Diệp Trường Sinh.”

Diệp Trường Sinh ngừng hô hấp, chờ mong nhìn hắn.

Thanh âm Hạ Cửu Trọng khó có được lúc không có loại áp bách khiến người ta sợ hãi. Thanh âm hắn có chút trầm thấp, hơi mang ý cười khàn khàn ý cười: “Ngươi là người thứ nhất làm Bản Tôn cảm thấy để ngươi sống sẽ thú vị hơn gϊếŧ chết ngươi.”

Diệp Trường Sinh suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy đối với Ma Tôn đại nhân gϊếŧ người như ma mà nói, câu này có thể xem là sự khích lệ tối cao rồi. Cậu chớp chớp mắt, quyết định khiêm tốn tiếp thu: “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi sẽ không cao ngạo, không nóng nảy, không ngừng cố gắng, những ngày kế tiếp sẽ nỗ lực trở thành người đứng đầu bảng "muốn cho hắn sống sót nhất" trong lòng anh!”

Hạ Cửu Trọng cười như không cười nhìn cậu, tùy tay đóng cửa lại: “Khối sắt lúc nãy chúng ta ngồi chính là công cụ trên Địa cầu để thay thế đi bộ à?” Hắn nhớ lại phong cảnh ven đường nhìn thấy khi ở trong xe taxi vừa nãy, nhướng mày, “Tuy rằng tốc độ chậm hơn so với pháp bảo phi hành của Tu Tiên giới, nhưng nếu phàm nhân cũng có thể thao tác, vậy thì có chút ý tứ.”

Diệp Trường Sinh dựa vào sofa nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngoại trừ loại phương tiện chạy trên mặt đất này, còn có phương tiện khác có thể chở mấy trăm, mấy ngàn người bay lên trời, anh muốn thử không?”

Hạ Cửu Trọng ý thức được lời này của Diệp Trường Sinh là có ẩn ý: “Ngươi đang tính toán cái gì?”

“Tính toán phải kiếm tiền như nào để cùng anh trải qua ngày lành nha!” Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm, duỗi tay chỉ hưởng phòng tắm: “Nóng chết mất, anh muốn tắm rửa không?”

Hạ Cửu Trọng híp mắt nhìn cậu.

“Nếu không thì tôi vào trước nhé.” Diệp Trường Sinh chống sofa ngồi dậy, đi dép lê về phòng lấy quần áo để thay, “xoàn xoạt” đi tới phòng tắm, “Đừng nhìn lén đó.”

Hạ Cửu Trọng dựa tường, khinh thường nhếch môi coi như là đáp lại.

Nhanh chóng tắm xong, Diệp Trường Sinh mang theo một thân hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa ngâm nga bài hát nào đó. Sau đó không biết cậu từ góc xó xỉnh nào lấy ra một cái điều khiển điều hòa, dạo tới dạo lui trở về phòng của mình.

Sau khi bật điều hòa, khí lạnh chậm rãi thổi thổi, mệt mỏi một ngày, rốt cuộc lúc này Diệp Trường Sinh mới cảm thấy mình được sống lại.

Ngồi ở mép giường vẫy tay với Hạ Cửu Trọng: “Trong phòng mát mẻ, lại đây đi.”

Con ngươi Hạ Cửu Trọng hơi trầm xuống, nhưng vẫn từ từ đi vào trong phòng.

Đồ vật cổ quái thổi ra gió lạnh, tức khắc nhiệt độ như l*иg hấp dường như dần hạ xuống. Hạ Cửu Trọng ngước mắt nhìn cái điều hòa đang hoạt động một lát: “Phàm nhân Địa cầu các ngươi trong mùa hè sẽ hóng mát bằng cách này?”

Diệp Trường Sinh vui thích gật gật đầu: “Đây là trí tuệ phàm nhân đó.”

Hạ Cửu Trọng lại liếc mắt nhìn điều hòa, hiếm khi tỏ vẻ tán đồng: “Tríu tuệ kinh người.”

Nhàn nhã quơ quơ chân, Diệp Trường Sinh nhìn tới quần áo của Hạ Cửu Trọng, đột nhiên nghĩ ra: “Đúng rồi, bộ quần áo này của anh là từ đâu ra? Có phải anh dùng……ừm, pháp thuật tự biến ra quần áo đúng không?"

Hạ Cửu Trọng rũ mắt từ trên cao nhìn xuống cậu, dường như khinh thường giải thích việc này. Diệp Trường Sinh gãi gãi đầu, thở dài nói: “Nếu sớm biết anh sẽ tự biến ra quần áo thì tôi còn mua cho anh làm gì chứ. Có số tiền này thà mua chút thịt, cũng đủ để chúng ta ăn mấy miếng.” Lại giơ tay kéo kéo góc áo Hạ Cửu Trọng, nói thầm: “Chẳng qua người hiện đại trên địa cầu sẽ không mặc như anh vậy, bộ quần áo tôi mua chắc cũng không tính là lãng phí nhỉ?”

Hạ Cửu Trọng giơ tay, cách không bắt được túi mua hàng trong phòng khách: “Cho ta?”

Diệp Trường Sinh gật gật đầu: “Muốn mặc thử không?”

Hạ Cửu Trọng cười lạnh một tiếng, tùy tay ném túi mua hàng sang một bên.

Tuy rằng Diệp Trường Sinh cảm thấy hành vi lãng phí tiền tài của Hạ Cửu Trọng thật sự cực kỳ đáng xấu hổ, nhưng nghĩ đến sự tích anh dũng cứu mình khỏi địch nhân của hắn đêm nay, cậu quyết định tha thứ cho sự túy hứng nho nhỏ của "manh sủng" nhà mình.

“Nếu ngươi không thích kiểu dáng này, lần sau tôi dẫn anh đến cửa hàng để anh tự chọn.” Diệp Trường Sinh ngồi ngay ngắn, hướng về phía Hạ Cửu Trọng hơi hơi mỉm cười, “Ai bảo chúng ta là cộng sự đâu.”

Hạ Cửu Trọng nhìn thấy biểu tình này của Diệp Trường Sinh liền biết trong lòng cậu lại đang mưu tính gì đó, nghiêng người dựa vào tường, cũng không tiếp lời nới của cậu.

Mắt thấy sủng vật nhà mình thờ ơ lạnh nhạt không nhảy vào cái hố mà cậu, Diệp Trường Sinh bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn nói thẳng: “Vậy nên, sau này còn có một khoảng thời gian rất dài phải làm cộng sự ở bên nhau, tôi có thể may mắn biết tên của ngài sao?”

Hạ Cửu Trọng không lên tiếng.

Diệp Trường Sinh chân thành nhìn hắn: “Chẳng lẽ anh muốn tôi gọi anh là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Hồng? Hoặc là…… Mèo Vượng Tài?”

Hạ Cửu Trọng nguy hiểm nheo mắt.

Ngay lúc Diệp Trường Sinh còn đang tự hỏi có phải dùng liều thuốc mạnh hơn nữa để lừa Hạ Cửu Trọng nói ra tên thật hay không, bóng ma cao lớn đã bao phủ cậu, không đợi cậu phản ứng lại liền cảm giác thân mình nhẹ bẫng, cả người đã bị ném tới sofa trong phòng khách.

Ngơ ngẩn nhìn nam nhân trong phòng ngủ rất vô sỉ mà tu hú chiếm tổ, hơn nữa còn lập kết giới màu đỏ tím ngay chỗ cửa, Diệp Trường Sinh há miệng thở dốc, khóc không ra nước mắt: “Này……Này, tôi từ bỏ giường nhưng anh đừng lập kết giới mà! Khí lạnh điều hòa khí bị kết giới của anh ngăn lại không truyền ra được đâu!”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh tò mò: Hiện tại em xếp hạng mấy trên bảng “muốn cho hắn sống sót nhất”?

Hạ Cửu Trọng ôm lấy cậu hôn hôn: Từ đầu đến cuối chỉ có một mình em.