Chương 6: Nếu tôi nói tôi không nhìn thấy thì cô tin không?

Không biết đã ngủ bao lâu, Hạ Cửu Trọng nằm trên giường rốt cuộc từ từ mở mắt.

Hắn dựa vào đầu giường nửa ngồi dậy, tùy tay kéo toàn bộ băng vải rậm rạp mà Diệp Trường Sinh quấn lên người hắn xuống dưới. Miệng vết thương trải rộng khắp cơ thể đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là hoa văn đỏ đậm giữa trán giờ phút này nhìn qua lại có chút ảm đạm.

Nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm giác vô lực làm người không khỏe khiến ánh mắt Hạ Cửu Trọng bỗng dưng trầm xuống. Tuy rằng Diệp Trường Sinh can thiệp vào đúng là giúp hắn tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt, nhưng thương tổn mà tràng lôi kiếp kia đối với hắn cũng không thể nghịch chuyển. Hiện tại thân thể này thậm chí còn không thể vận dụng một phần mười lực lượng.

Bằng bộ dáng hiện tại của hắn, kể cả có trở về Ma giới cũng phải bế quan tu dưỡng mấy chục thậm chí mấy trăm năm.

Con ngươi Hạ Cửu Trọng nheo lại, cân nhắc một chút lợi và hại. Dị thế gọi là "Địa cầu" này với hắn mà nói không thể nghi ngờ vừa xa lại vừa mới mẻ, có lẽ tiêu phí một chút thời gian ở chỗ này nhìn xem có đồ vật gì giúp hăn khôi phục công lực hay không, cũng không khó tiếp thu như vậy.

Còn việc bảo vệ Diệp Trường Sinh……Hạ Cửu Trọng khinh thường cong cong môi: Một phàm nhân mà thôi.

Dù cho bởi vì quan hệ khế ước nên hắn không thể tự tay gϊếŧ cậu, nhưng sinh mệnh phàm nhân yếu ớt như nào thì hắn lại rất rõ ràng. Chỉ cần để hắn xác thực biết phương pháp giải trừ khế ước như nào —— mỗi ngày trên thế giới không phải đều phát sinh rất nhiều sự ngoài ý muốn không thể đoán trước sao?

Hắn đứng dậy, đi chân trần đến bên cửa sổ kéo rèm ra. Ngoài cửa sổ sắc trời đã có chút tối, từng tòa nhà cao tầng cơ hồ không nhìn thấy đỉnh san sát nối tiếp nhau, áp lực dường như làm người ta không thở nổi.

Hạ Cửu Trọng ngẩng đầu nhìn một loạt cao ốc xung quanh vây kín đến mức chỉ có thể nhìn thấy một lỗ hổng giữa không trung, hơi nhíu mày, lại kéo rèm lại. Tầm mắt xẹt qua kim đồng hồ trên bàn đã gần đến số “Bảy”, trong lòng đột nhiên truyền đến một cảm giác rung động cổ quái.

Giữa mày nhảy dựng, dường như là bản năng, trong nháy mắt hắn đã phản ứng lại: Diệp Trường Sinh đã xảy ra chuyện.

Diệp Trường Sinh cảm thấy gần đây chính mình có khả năng đã phạm Thái Tuế.

Cậu xách hai cái túi mua hàng dựa vào cây cột ở trạm giao thông công cộng, nỗ lực không nhìn nữ nhân kỳ quái bên cạnh.

Đó là một cái khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tóc đen dài đến eo, một cái áo gió màu đỏ tươi không hợp với thời tiết bao bọc lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khiến cho làn da xanh trắng đến mức cổ quái trên mặt càng thêm quỷ dị.

“Xin hỏi" nữ nhân đi đến bên người Diệp Trường Sinh nhợt nhạt mà cười với cậu, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu: “Bây giờ là mấy giờ?”

Diệp Trường Sinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không để ý tới cô, chỉ nhìn bóng dáng lẻ loi của mình trên mặt đất, âm thầm cầu nguyện xe buýt nhanh tới.

Nhưng bất đắc dĩ trời không chiều lòng người.

Bình thường chỉ cần mười phút là có một chuyến, lúc này lại như vô duyên vô cớ biến mất, mặc kệ dưới đáy lòng Diệp Trường Sinh thúc giục như nào cũng không thấy bóng dáng.

“Anh ấy hẹn tôi 3 giờ chiều ở chỗ này chờ anh ấy, tôi đợi rất lâu mà anh ấy chưa tới.” Nữ nhân cũng không để ý Diệp Trường Sinh không đáp lại cô, chỉ lầm bầm lầu bầu, đáy mắt từ từ chảy ra huyết lệ.

Cô ta nhìn Diệp Trường Sinh, ngón tay mảnh khảnh giống như đang vuốt ve người yêu nhẹ nhàng cọ xát gương mặt cậu, thanh âm mềm nhẹ ngọt ngào như thiếu nữ, “Em đã đợi anh rất lâu.”

Diệp Trường Sinh vẫn không đáp lời như cũ, chỉ hơi rũ mắt đút tay vào túi, bất động thanh sắc mà nắm chặt khối ngọc thạch trong lòng bàn tay.

Móng tay cô ta rất dài, dưới ánh đèn lại hiện ra ánh sáng tím đen quỷ dị: “Thầy ơi…… Xe cán qua trên người, đau quá…… Đau quá……Vì sao thầy không tới? Vì sao không tới!!!”

Móng tay sắc nhọn bỗng nhiên vẽ ra một vệt máu thật sâu dưới khóe mắt, đai đơn đột ngột làm Diệp Trường Sinh theo bản năng “A” một tiếng ngẩng đầu. Nhưng vừa ngẩng đầu, tầm mắt cậu trùng hợp vừa vặn đối diện với nư nhân trước mặt.

—— xong rồi.

Khuôn mặt trắng bệch của người chết bởi vì nước mắt đỏ thắm mà có vẻ càng thêm quỷ dị. Đôi mắt không có con ngươi của cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trường Sinh, sau đó, khóe môi bôi son màu đỏ tươi từ từ nhấc lên một độ cong không thể tưởng tượng: “Ngươi thấy được ta.”

Diệp Trường Sinh có chút thống khổ mà cười cười: “Nếu tôi nói tôi không nhìn thấy thì cô tin không?”

(Editor: Đối với linh hồn quỷ quái trong truyện, khi đã lộ ra tính công kích thì coi như không còn là người nữa, nên mình sẽ để là "ngươi - ta" nhé, còn nhưng lúc bình thường thì cứ xưng hô như người binh thường)