Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 50: Bản Tôn cảm thấy ngươi rất thú vị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Trường Sinh thầm chấp nhận, cậu tắt laptop để sang một bên, ngồi xếp bằng trên giường nhìn Hạ Cửu Trọng nói: “Vì vậy hiện tại tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

Hạ Cửu Trọng híp mắt, Diệp Trường Sinh cực giỏi về xem mặt đoán ý lập tức từ bỏ ý tưởng úp úp mở mở, cậu chớp chớp mắt, trả lời rất thông minh: “Tin tốt là, nếu Cự Thạch Trận nguyên bản là Tụ Khí Trận mà sư phụ tôi lưu lại thì có lẽ tôi có biện pháp phá trận!”

“Tin xấu là?” Hạ Cửu Trọng vừa thấy bộ dạng nghiêm trang vô tội của Diệp Trường Sinh liền theo bản năng hiểu rằng cậu lại đang tính toán đào hố cho hắn.

“Tin xấu thì……” Diệp Trường Sinh sờ sờ chóp mũi, đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng non: “Tôi cần có một dũng sĩ anh tuấn soái khí, cao lớn uy mãnh đi phá trận thay cho người thân kiều thể nhược, bát tự nhẹ là tôi đây.” Nói xong, cậu giả vờ suy yếu ngã xuống giường, nhưng mắt vẫn trộm liếc Hạ Cửu Trọng. Thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không hề dao động, cậu nhịn không được thậm chí còn "khụ khụ" ra vẻ lên án: “Anh xem thân thể tôi đều đã như vậy rồi!”

Hạ Cửu Trọng cong môi cười âm trầm: “Ngươi biết không, nhiều năm như vậy, những người lòng dạ khó lường muốn lợi dụng Bản Tôn, cỏ trước mộ đã cao bằng một người rồi.”

Diệp Trường Sinh gãi gãi mặt ngồi dậy: “Không thể thương lượng à?”

Hạ Cửu Trọng không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt màu đỏ tươi lạnh lùng nhìn cậu.

“Haizz, vậy quên đi.” Diệp Trường Sinh lại gãi gãi đầu, tựa hồ có chút buồn rầu: “Vốn dĩ lúc anh bị tôi triệu hoán tới đã bị thương, hiện tại bảo anh mạo hiểm cũng không thích hợp…… Ngày mai anh cùng tôi tới khu mỏ một chuyến, tôi sẽ nhìn xem có phương pháp phá giải nào khác hay không. Nếu thật sự không được, vậy thì không có biện pháp. Đến lúc đó lại nới với ông chủ Tôn một tiếng, từ chối vụ này là được.”

Hạ Cửu Trọng dường như không nghĩ tới Diệp Trường Sinh sẽ thỏa hiệp dễ dàng như vậy, có chút ngoài ý muốn nói: “Cứ như vậy?”

“Bằng không thì sao?” Diệp Trường Sinh kỳ quái liếc hắn một cái: “Quỳ xuống cầu xin anh giúp tôi phá trận à?”

Hạ Cửu Trọng không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại hiện rõ “Bản Tôn chính là nghĩ như vậy”. Diệp Trường Sinh cảm thấy mình thật oan uổng: “Tuy rằng tôi muốn tích cóp thêm chút tiền nhưng còn không phải là vì đổi nhà mới cho anh hay sao?” Cậu đúng lý hợp tình nói: “Nếu không có anh thi tôi muốn nhiều tiền như vậy làm gì!”

Con ngươi Hạ Cửu Trọng đột nhiên hơi động.

Hắn đương nhiên biết ý tứ chân thật trong câu nói của Diệp Trường Sinh, nhưng không thể phủ nhận, khi nghe được từ trong miệng Diệp Trường Sinh lời nói giống như đang thổ lộ này, vậy mà hắn lại cảm thấy hơi hưởng thụ.

“Diệp Trường Sinh……” Hạ Cửu Trọng gọi tên cậu, đối diện ánh mắt mang chút nghi hoặc của người kia, trầm mặc hồi lâu mới đột nhiên cười cười. Hắn nói từng chữ, thanh âm trầm thấp: “Bản Tôn cảm thấy ngươi thật sự rất thú vị.”

Đây là lần thứ hai Diệp Trường Sinh nghe thấy Hạ Cửu Trọng khen cậu thú vị. Cậu bất động thanh sắc đối diện với đôi mắt màu đỏ tươi của người nọ, trong lòng cảm thấy hàm nghĩa của lần khích lệ này dường như khác với lúc bọn họ vừa mới gặp mặt, nhưng cụ thể khác nhau ở đâu thì cậu lại không thể nói ra. Diệp Trường Sinh thoáng nghiêng đầu, mang theo ý tứ thăm dò mà trả lời: “Cảm, cảm ơn?”

Hạ Cửu Trọng cong môi ý vị không rõ, giơ tay tắt đèn, che khuất ánh mắt tìm tòi của Diệp Trường Sinh: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai đi sớm về sớm, ở lại cái thành phố A này cũng đủ lâu rồi, cần phải trở về.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh nhìn chằm chằm Hạ Cửu Trọng một hồi lâu: À ha ~

Hạ Cửu Trọng nhíu mày:?

Diệp Trường Sinh: Hắc hắc hắc.

Hạ Cửu Trọng:…… Em sao vậy?

Diệp Trường Sinh chống cằm cười tủm tỉm: Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy vui vẻ mà thôi.

-----------

Editor: Chương sau sẽ bắt đầu set VIP nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhé.
« Chương TrướcChương Tiếp »