Chương 49: Đây là trùng hợp trong truyền thuyết à?

Diệp Trường Sinh bị Hạ Cửu Trọng lăn lộn một đường, họ bay mãi cho đến khi đến nơi hơi có dân cư mới bắt xe về khách sạn. Cả người cậu giờ chỉ còn hơi thở thoi thóp, nằm trên giường vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

Hạ Cửu Trọng tùy tay cầm một chai thức uống vận động lên vặn nắp đưa qua, thanh âm lành lạnh: “Nếu ngươi sinh ra ở Ma giới, chỉ mỗi việc sợ độ cao này thôi, sợ là ngươi cũng không thể sinh tồn trong đống ma tu.”

Diệp Trường Sinh tiếp nhận rồi mạnh mẽ uống mấy ngụm, sau đó ném cái chai không vào thùng rác bên cạnh, suy yếu vẩy vẩy tay: “Cảm ơn địa cầu, cảm ơn Trung Quốc, cảm ơn người mẹ vĩ đại của tôi đã sinh tôi ra ở một thế giới bình phàm như này!”

Hạ Cửu Trọng ngồi vào mép giường nhìn cậu: “Có lẽ ngươi bay thêm vài lần thì sẽ không sợ nữa?” Khóe môi hắn giương lên, xả ra một chút ý cười: “Ngươi không phải vẫn luôn đau lòng tiền xe đi tới đi lui sao? Nếu ngươi trị hết cái tật xấu này, ta dẫn ngươi đi cũng có thể tiết kiệm được không ít.”

Diệp Trường Sinh nghe thế, trong ánh mắt rõ ràng dần hiện lên một chút dao động. Nhưng cũng may là, sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng khát vọng đối với sinh mệnh đã đánh bại khát vọng đối với tiền tài, Diệp Trường Sinh chống người ngồi dậy, gian nan cự tuyệt đề nghị mê người của Hạ Cửu Trọng: “Tôi tình nguyện đi tìm biện pháp kiếm thêm chút tiền hơn.”

Hạ Cửu Trọng nhướn mi tỏ vẻ nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì đúng là quá đáng tiếc.

Diệp Trường Sinh cũng cảm thấy tiếc, quyết định không nhìn vẻ mặt cố ý trêu chọc cậu của Hạ Cửu Trọng nữa, đứng dậy xuống giường lấy laptop trong vali ra, ôm máy ngồi trở lại đầu giường. Sau khi kết nối wifi, cậu nhanh chóng tìm kiếm một diễn đàn riêng tư tên là “Âm Dương giới”, sau đó bắt đầu cẩn thận nghiên cứu bên trong diễn đàn.

Tuy rằng Hạ Cửu Trọng đã ở lại địa cầu với Diệp Trường Sinh hơn hai tháng, nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ diệu đối với cái gọi là “Hiện đại khoa học kỹ thuật văn minh” của phàm nhân. Hắn nhìn Diệp Trường Sinh mười ngón tung bay nhanh chóng gõ gì đó trên bàn phím, sau đó hơi cau mày nhìn số liệu dài dằng dặng trong máy tính.

Mặt mày có vài phần tái nhợt của cậu bị ánh sáng từ giao diện màu xanh biển nhiễm lên một chút ám sắc, dường như đã thoát ly bộ dáng không tim không phổi ngày thường, hiện ra một chút thâm trầm.

“Ngươi đang xem gì vậy?”

Diệp Trường Sinh nâng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay màn hình máy tính về phía hắn.

Tuy Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng không biết là bởi vì khế ước hay chỉ tình cờ trùng hợp, ngôn ngữ của hai người không có nhiều sai biệt, nhưng dù sao cũng là hai thế giới khác nhau, chữ viết vẫn có chút bất đồng.

Tầm mắt Hạ Cửu Trọng nhanh chóng bỏ qua những chữ mà hắn xem không rõ, kéo tới cuối trang lập tức nhìn thấy một bản sơ đồ phác thảo Tụ Khí Trận đã được giản lược đi rất nhiều nằm ở đó. Đuôi lông mày hắn nâng lên, trên mặt hiện ra một tia nghiền ngẫm.

“Có phải rất giống Cự Thạch Trận bản đơn giản mà ban ngày chúng ta nhìn thấy đúng không?” Diệp Trường Sinh hỏi.

Hạ Cửu Trọng xoay laptop về, tựa hồ nổi lên chút hứng thú: “Ban ngày ngươi đã nhận ra rồi à?”

Diệp Trường Sinh trầm tư một lúc, thần sắc có chút vi diệu: “Tôi chỉ cảm thấy quen quen giống như đã từng thấy cái trận pháp này ở đâu đó mà thôi.”

Hạ Cửu Trọng nói: “Ngươi quen biết người bày trận?”

Biểu tình Diệp Trường Sinh càng cổ quái, cậu ấp a ấp úng một hồi lâu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người bày trận hẳn là họ Lục.” Cậu thở dài một hơi nói: “Chính là vị sư phụ đoản mệnh ngoài ý muốn bị bệnh chết lúc tôi mười tuổi mà ban ngày tôi đã với anh.”

Hạ Cửu Trọng liếc nhìn cậu gật đầu: “Đây là "vô xảo bất thành thư" trong truyền thuyết à?”

*Vô xảo bất thành thư: Nghĩa đen là "không trùng hợp thì không thành bài văn được", chỉ sự trùng hợp lạ kì.