Chương 48: Tôi cho rằng vụ này chính là cho không tiền

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với uy lực của trận pháp này.

“Anh nghĩ” Diệp Trường Sinh nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng, nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay chỉ Cự Thạch Trận thoạt nhìn bình tĩnh vô hại kia, cười khan nói “Nếu anh vào cái trận knày thì còn có thể sống sót ra ngoài không?”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu thật sâu, khóe môi cong lên thành dộ cung cười như không cười: “Ý ngươi là, Bản Tôn lấy thân thử nghiệm, thay ngươi đi vào nhìn xem cái trận này rốt cuộc có gì, phải không?”

Khi Diệp Trường Sinh định gật đầu thì lại đối diện đôi mắt màu đỏ tươi lập lòe nguy hiểm của người kia, du͙© vọиɠ sống bộc phát khiến cậu lúng túng rụt lại. Cậu sờ chóp mũi, buồn bã nói thầm: “Vốn dĩ tôi cho rằng vụ lần này chính là cho không tiền, không cần đấu quỷ cũng không cần đấu người, chỉ cần tới đây nói mấy câu lừa dối một chút rồi ngồi chờ lấy tiền là được.”

Tầm mắt Hạ Cửu Trọng đảo qua quả táo đã biến thành than trong Cự Thạch Trận, mở miệng nói: “Vậy ngươi định làm gì bây giờ? Từ bỏ vụ này rồi trở về thành phố X?”

Diệp Trường Sinh trừng mắt, nhìn Hạ Cửu Trọng hận sắt không thành thép: “Là một triệu tệ đó!” Cậu còn đặc biệt nhấn mạnh: “Không phải một trăm tệ mà là một triệu tệ!”

Hạ Cửu Trọng bước sang bên cạnh nhường đường, ra hiệu Diệp Trường Sinh ý bảo cậu có thể trực tiếp tiến vào trận, đừng khách khí. Diệp Trường Sinh nhìn trận pháp ngay cả một dòng khí cũng không chạy thoát kia, rồi lại nhìn trời, thở dài một hơi: “Tôi cảm thấy chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”

Hạ Cửu Trọng khóe môi cong lên: “Cho nên?”

“Cho nên tôi quyết định hôm nay tạm thời thu binh, chờ ngày mai tôi nghĩ được đối sách rồi chúng ta lấy lại sĩ khí, đến chiến một trận chiến!” Diệp Trường Sinh nắm tay thành nắm đấm đặt trước ngực, dõng dạc hùng hồn tổng kết. Sau đó mới dịch chân một bước, lại như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hạ Cửu Trọng nói: “Từ nơi này đến chỗ cửa vào quặng mỏ, đại khái mất bao lâu nhỉ?”

Hạ Cửu Trọng cười nghiền ngẫm nhìn cậu: “Ngươi có thể thử một chút.”

Diệp Trường Sinh phóng tầm mắt ra xa cũng không tìm thấy giới hạn khu mỏ ở đâu, qua hồi lâu mới nhận mệnh thở dài một hơi, đến bên cạnh Hạ Cửu Trọng nịnh nọt cọ cọ hắn: “Lúc về nhớ rõ dọc đường đi phải ôm chặt tôi nha, thân ái.”

Hạ Cửu Trọng nhìn dáng điệu hết sức chân chó của Diệp Trường Sinh hiện giờ, cong môi cười lạnh, duỗi tay bế Diệp Trường Sinh lên, không đợi cậu kêu lên sợ hãi đã nháy mắt bay lên giữa không trung.

Thành phố A. Bệnh viện Nhân Dân 1.

“Này tôi nói chứ, đứa bé bên trong còn chưa tỉnh à?” Một hộ sĩ trẻ tuổi bước đến bên cạnh vị hỗ sĩ vừa ra khỏi phòng bệnh, mang theo chút đồng tình cùng tò mò, nhẹ giọng hỏi: “Đã hôn mê một ngày rồi.”

Hộ sĩ phụ trách chiếu cố đứa trẻ thở dài một hơi: “Nghe bác sĩ Chu nói, bởi vì phải liên tục chịu ngược đãi của tên biếи ŧɦái kia nên dẫn tới nội tạng cũng bị thương…… Ông trời nhìn còn đau lòng, toàn thân đều là vết bấm tìm.”

Hộ sĩ trẻ cũng có chút không đành lòng mà thở dài một hơi, sau đó nói: “Người nhà dứa bé đâu? Vẫn chưa liên hệ được à?”

Hộ sĩ phu trách lắc đầu: “Còn chưa có tin tức, nghe nói bên cục cảnh sát còn đang điều tra.”

“Đúng là làm bậy mà” Hộ sĩ trẻ lòng đầy căm phẫn nói: “May là tên biếи ŧɦái kia chết rồi!”

“Đúng vậy! Chẳng qua……” Hộ sĩ phụ trách đè thấp thanh âm nói: “Tôi nghe người bạn làm phấp y trong cục nói, người bị tình nghi hình như chết không bình thường, thoạt nhìn giống như lệ quỷ lấy mạng vậy!”

“Lấy mạng? Không thể nào, anh đừng làm tôi sợ……”

Hai người cừa nói chuyện vừa đi xa, mà cùng lúc đó trong phòng bệnh, đứa trẻ vốn nên không có ý thức lại đột nhiên mở mắt.

Tròng mắt màu đen đờ đẫn, cậu chậm rãi ngồi dậy nhìn xuống kim tiêm cắm trên mu bàn tay, không chút do dự nhổ kim tiêm ra ném sang một bên.

Cậu đi chân trần đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn một vòng xung quanh, sau đó đột nhiên hơi ngừng lại, tầm mắt dừng trên một người đàn ông đang lười biếng dựa vào thân cây dưới lầu, giương mắt nhìn về phía đưa trẻ.

Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông kia rồi nhẹ nhàng cong môi, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Em ngửi được mùi âm mưu.

Hạ Cửu Trọng cười nhạo: Ta chỉ thấy em sợ độ cao.

Diệp Trường Sinh:……. Thật tức giận mà.