Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 47: Cự Thạch Trận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Cửu Trọng ôm Diệp Trường Sinh gần như bay một vòng trên khu mỏ, khi bọn họ bay đến góc Tây Bắc của khu mỏ thì Diệp Trường Sinh luôn an tĩnh trong lòng Hạ Cửu Trọng đột nhiên lại hơi giật giật.

“Là nơi này?” Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn xuống dưới, mở miệng hỏi người trong lòng.

Diệp Trường Sinh cũng không nhìn xuống mà chỉ nhắm mắt cảm thụ trong chốc lát, muộn thanh hỏi: “Anh xem cây cối nới đó có phải rất thưa thớt hay không?”

Hạ Cửu Trọng liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Không phải thưa thớt, mà là toàn bộ cây cối chết héo hết rồi.”

Diệp Trường Sinh nghe vậy, hơi nâng đầu dùng đuôi mắt nhìn lướt qua phía dưới, nhưng còn chưa kịp thấy gì, cảm giác choáng váng kịch liệt đã khiến cậu nhanh chóng vùi đầu về lại trong lòng Hạ Cửu Trọng: “Chính chỗ này rồi, anh đưa tôi xuống xem.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, ôm Diệp Trường Sinh tìm một chỗ đất trống rồi chậm rãi bay xuống.

Rốt cuộc cũng chạm chân xuống mặt đất, Diệp Trường Sinh đầu óc choáng váng vội vã xuống khỏi người Hạ Cửu Trọng, chỉ là lúc đặt chân xuống đất, cẳng chân lại không nhịn được mà mềm nhũn. Cậu lảo đảo một cái, nhanh tay chống vào cái cây khô héo bên cạnh, đang định ổn định thân mình, nào biết cậu vừa chạm vào, cái cây vốn dĩ chỉ chết héo lại lập tức xuất hiện vô số vết rạn, ngay sau đó gió thổi qua, liền nháy mắt hóa thành bột phấn tan đi trong gió.

“Đây là kết cục khi bị mượn vận?” Hạ Cửu Trọng duỗi tay sờ cây khô bên cạnh, thấy nó cũng trong nháy mắt bị phong hoá thành bột phấn, nhịn không được nhíu mày lại.

Diệp Trường Sinh nhìn một diện tích rừng lớn đều là các cậy bị chết héo không bình thường, gật đầu nói: “Tìm xung quanh đi, chắc ở gần đây thôi.” Nói xong, cậu móc một ít lá bùa hình người màu trắng từ trong túi ra, lại dùng bút chấm chu sa viết lên lá bùa một từ “Diệp”, tùy tay quăng đi, liền thấy những lá bùa đó tản ra bay vào trong rừng.

Hạ Cửu Trọng nhàn nhạt nhìn động tác của Diệp Trường Sinh, đột nhiên nói: “Nếu trên địa cầu thật sự chỉ có phàm nhân không có linh căn, không thể tu hành, vậy một thân bản lĩnh vẽ bùa ngự quỷ của ngươi là từ nơi nào có được?”

Diệp Trường Sinh liếc nhìn hắn, cũng không định giấu giếm: “Hồi nhỏ tôi từng đi theo một vị thiên sư rất lợi hại trải qua mấy năm.” Cậu cúi đầu nhìn mặt đất bước đi, thỉnh thoảng lại đá mấy cục đá vụn trên mặt đất, biểu tình trên mặt nhẹ nhàng vui vẻ: “Chẳng qua lúc tôi mười tuổi sư phụ đã qua đời, cho nên mấy thứ Âm Dương này tôi cũng chỉ biết chút da lông thôi.”

Hạ Cửu Trọng nghe Diệp Trường Sinh nói, trên mặt hiện lên thần sắc suy tư, liếc mắt nhìn sườn mặt của người không tim không phổi bên cạnh, con ngươi hơi động, nhưng cũng không hỏi tiếp.

Đi khoảng hai mươi phút, Diệp Trường Sinh giống như cảm ứng được gì đó, đột nhiên giơ tay, chỉ thấy mấy lá bùa lúc trước đã toàn bộ bay trở về trong tay cậu. Cậu thu lá bùa lại, ngẩng đầu xem xét, tầm mắt dừng trên một khối đá lớn cách đó không xa, ánh mắt tối đi: “Chính là nơi này.”

Đó là một Cự Thạch Trận khổng lồ, hàng loạt khối đá cao khoảng một người được sắp xếp theo thứ tự ở tám phương, bên trong có thêm các khối đá hoặc to hoặc bé khác. Số lượng đá nhiều không kể, bố trí tinh vi đến mức làm người ta phải chấn động.

Hạ Cửu Trọng nhìn về hướng trận pháp, cảm thấy trận pháp mượn vận của toàn bộ khu mỏ này dường như hơi khác so với trong tưởng tượng của hắn: “Sao Bản Tôn lại thấy tựa hồ đây là trận tụ khí?”

Diệp Trường Sinh gật đầu trả lời: “Lúc đầu khi trận này được tạo ra, thật sự là trận tụ khí.” Cậu cẩn thận tới gần Cự Thạch Trận tìm kiếm một phen, âm thầm suy đoán xuất xứ của trận pháp này. Càng nhìn cẩn thận, cậu càng xác định suy nghĩ của mình: “Trận pháp này ít nhất đã tồn tại 20 năm…… phía dưới trấn Thanh Sơn có một linh mạch rất nhỏ, toàn bộ thị trấn vẫn luôn dựa vào linh mạch này mà tồn tại. Nói vậy thì rất nhiều năm trước đã có người mời cao nhân tới lập cái Cự Thạch Trận này, chính là để tụ linh khí thiên địa rồi ôn dưỡng linh mạch đã sắp khô kiệt, phù hộ khí vận trấn Thanh Sơn không suy.”

Hạ Cửu Trọng nói: “Vậy hiện tại là chuyện như thế nào?”

Diệp Trường Sinh nghĩ nghĩ, lấy một quả táo trong ba lô quăng vào Cự Thạch Trận. Quả nhiên, quả táo rơi trên đất trống, còn chưa lăn được một vòng đã nghe thấy một tiếng “đùng” rất nhỏ vang lên, trong nháy mắt, quả táo mới một giây trước còn đỏ mọng đã bị đốt cháy thành than đen, gió thổi qua liền giống những cây khô trước đó, hóa thành mảnh vỡ.
« Chương TrướcChương Tiếp »