Chương 46: Tôi sợ độ cao

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Cửu Trọng bị người khác hỏi vấn đề này, hắn rũ mắt nhìn Diệp Trường Sinh, đáy lòng theo bản năng biết cậu tựa hồ lại có chủ ý gì đó: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Diệp Trường Sinh nói: “Không phải thuật sĩ nào cũng có thể mượn đi số phận của toàn bộ khu mỏ. Nếu anh có thể bay thì giúp tôi tìm kiếm trên không trung xem có chỗ có dòng khí không bình thường hay không —— có lẽ nơi đó chính là mắt trận của trận pháp mượn vận.”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu nói: “Nếu ngươi muốn tìm, sao không tự mình đi tìm?”

Diệp Trường Sinh vội xua xua tay, vẻ mặt đau khổ thoái thác: “Không được không được, tôi sợ độ cao cao.”

Hạ Cửu Trọng đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dường như không mấy tin tưởng lý do này: “Vậy à?”

“Thật mà.” Diệp Trường Sinh chỉ tay lên trời thề: “Tôi đã từng ngồi máy bay, cũng vì sợ độ cao mà toàn bộ hành trình cơ thể cứng đờ, động cũng không dám động. Sau lần đó kể cả đi đường xa có vất vả như nào, tôi tình nguyện mua vé tàu hỏa, vé tàu cáo tốc để đi cũng sẽ không ngồi máy bay lần nào nữa! Tôi thật sự rất sợ độ cao!”

Hạ Cửu Trọng đột nhiên nở nụ cười.

Diệp Trường Sinh bị nụ cười của hắn làm cho lạnh cả lưng, trong đầu hiện lên tiếng cảnh báo bén nhọn. Ngay lúc cậu định xoay người chạy trốn, còn chưa bước được một bước đã thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh vòng tay ôm eo cậu, “vèo” một cái bay lên trời, chỉ trong nháy mắt đã bay đến đỉnh núi khu mỏ.

Trong phút chốc, sắc mặt Diệp Trường Sinh trở nên trắng bệch. Cậu căn bản không dám nhìn xuống dưới, chỉ có thể gắt gao ôm eo Hạ Cửu Trọng, nỗ lực đem tầm mắt đặt trên gương mặt tuấn mỹ đến mức nhìn không ra nửa điểm tỳ vết kia, mỗi lần hít thở thanh âm đều suy yếu. Cơ thể cậu run rẩy, môi cũng trở nên trắng bệch: “Cầu, cầu xin anh, cho tôi xuống đi, tôi thật sự sợ độ ca mà.”

Hạ Cửu Trọng dường như từ trước tới nay chưa thấy qua Diệp Trường Sinh yếu ớt bất lực như vậy.

Dù là lần đó ở thành phố A cậu đã từng suy yếu đến mất ý thức ở trước mặt hắn, nhưng Diệp Trường Sinh mà hắn nhận thức, vẫn luôn không thể nhìn thấu. Thoạt nhìn ôn hòa vô hại nhưng trong xương cốt lại có mũi nhọn của chính mình.

Diệp Trường Sinh là người thông minh đến mức tận cùng. Khi ở chung với Hạ Cửu Trọng, cậu vĩnh viễn làm cách nào để thể hiện rằng mình là bên yếu thế. Nhưng trong lòng Hạ Cửu Trọng đồng thời cũng vô cùng rõ ràng trong xương cốt người này có bao nhiêu kiêu ngạo.

Dù Diệp Trường Sinh biết ở trong mắt hắn, cậu yếu ớt như một con con kiến, nhưng kỳ thật cậu chưa từng thật sự để mình ở vị trí kẻ yếu bao giờ.

Nhưng người kiêu ngạo, thậm chí còn có chút ngạo mạn như vậy, hiện giờ lại thật sự cầu xin hắn tha cho. Không hề nghi ngờ, đây là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy. Nhưng khi hắn chân chính thấy được, dường như bản thân hắn cũng không sảng khoái như trong tưởng tượng.

Chẳng những không vui vẻ chút nào —— Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Trường Sinh, hắn thậm chí còn mơ hồ cảm thấy một cảm giác không thoải mái truyền ra từ trong lòng.

Đây là cái gì? Cũng là hình phạt của khế ước khi hắn có ý muốn thương tổn Diệp Trường Sinh sao?

Hạ Cửu Trọng nghĩ vậy nhưng đôi tay lại ôm chặt Diệp Trường Sinh hơn chút nữa, hơi cúi người dán môi lên vành tai cậu, thanh âm trầm thấp, hơi thở ướt nóng ấm áp: “Bản Tôn sẽ không để ngươi ngã xuống. Nếu ngươi thật sự sợ, thì đừng nhìn xuống dưới, nâng mắt nhìn ta.”

Toàn thân Diệp Trường Sinh vẫn run nhè nhẹ không dừng được, cậu giương mắt suy yếu nhìn Hạ Cửu Trọng, sau đó đột nhiên vòng hai tay qua, gắt gao ôm cổ hắn.

Cậu cố gắng vùi đầu vào cổ hắn, trong thanh âm mang theo ý tứ mặc kệ: “Thân ái, lần sau mà chơi tình thú chúng ta có thể chọn độ khó thấp chút không. Anh biết tôi vẫn luôn thân kiều thể nhược mà, hoạt động có tính khiêu chiến quá cao như này, có khả năng tôi không chịu nổi…… A, anh nhanh tay…… ôm chặt hơn chút nữa......siết chết tôi cũng được!”

Hạ Cửu Trọng nghe thanh ấm rầu rĩ của Diệp Trường Sinh truyền ra từ l*иg ngực mình, con ngươi giật giật, trên mặt tựa hồ có vài phần không kiên nhẫn, nhưng khi tầm mắt xẹt qua mái tóc đen mềm chôn trong lòng mình của người nọ, sâu trong đôi mắt màu đỏ tươi vẫn tràn ra một chút ôn hòa nhỏ đến mức khó mà phát hiện.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh nghĩ mà sợ:…… Em cho rằng em sẽ chết.

Hạ Cửu Trọng: Ngoan.

Diệp Trường Sinh:……(╯‵□′)╯︵┻━┻