Chương 45: Anh biết bay không?

Xe đi hơn một tiếng đồng hồ, đoàn người mới rốt cuộc đến quặng mỏ.

Bởi vì đã đình công mấy tháng, mấy nhà xưởng ngoài quặng mỏ đều đã dừng hoạt động.

Diệp Trường Sinh lấy la bàn từ trong túi ra, đứng ở chỗ cửa quặng mỏ nhìn nhìn, sau đó lại đi vào bên trong một đoạn theo hướng kim la bàn chỉ, Tôn Siêu đội mũ bảo hộ cuống quít đi theo phía sau Diệp Trường Sinh, thấy cậu nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm gì đó, tuy trong lòng ông lo sợ bất an những cũng không dám quấy rầy.

Một lúc lâu, rốt cuộc thấy người phía trước bỏ la bàn xuống, Tôn Siêu nghẹn đã lâu rốt cuộc không nhịn được đi lên: “Thiên sư, quặng mỏ này của tôi…… Có phải phong thuỷ quá hung hay không?”

Diệp Trường Sinh ngẩng đầu liếc ông một cái, bàn tay nâng la bàn, thần sắc có chút ngưng trọng: “Xác thật không tốt lắm.” Lại chậm rãi nhìn la bàn nói: “Địa thế đỉnh núi này thấp hơn chung quanh, không dễ tụ khí; khoảng sản trong núi tuy phong phú, nhưng lại hoa phí linh khí có trong cây cối núi rừng hầu như không còn. Mà ông chủ Tôn thuộc dương, quẻ mệnh tương ứng với quặng mỏ này, vậy nên nửa năm qua chỉ cần khởi công liền xảy ra tai họa không ngừng. Giờ mới ban đầu chưa có gì, đợi một thời gian nữa, quảng mỏ này của ông chủ Tôn sợ là sẽ gặp tai ương nhuốm máu."

Tôn Siêu nghe xong lời này, sắc mặt tức khắc suy sụp: “Vậy phải làm sao bây giờ? Toàn bộ tài sản của tôi đều đổ vào đây, nếu không khai thác quặng mỏ, vậy tôi thật sự sẽ phải bồi mạng vào đó!”

Diệp Trường Sinh nhìn bộ dáng tâm như tro tàn của Tôn Siêu, cậu bỏ la bàn xuống, đột nhiên cong môi cười: “Nhưng không phải không có biện pháp nào.”

Tôn Siêu nghe thế, trên mặt nháy mắt hiện lên một tia hy vọng: “Thiên sư có biện pháp gì sao?”

Diệp Trường Sinh chậm rãi nói: “Hai ngày này tôi sẽ ở lại đây làm pháp sự cho ngài, 5 ngày sau ngài hẵng quay lại châm ba nén hương, về sau khởi công sẽ có thể gặp dữ hóa lành, vạn sự thuận lợi, tài nguyên cuồn cuộn.”

Tôn Siêu nghe vậy kích động đến mức hai mắt phát sáng, ông cúi đầu thật sâu trước mặt Diệp Trường Sinh, trong miệng nói thẳng: “Nếu thiên sư có thể giúp tôi vượt qua kiếp nạn này, về sau tài chính của tôi có khởi sắc, nhất định sẽ mang theo hậu lễ tới cửa bái tạ!”

Diệp Trường Sinh thu hồi la bàn, hơi hơi mỉm cười, rất có vài phần tiên phong đạo cốt: “Những thứ này đều để sau hẵng nói. Chẳng qua khu mỏ trước mắt này thật sự hung hiểm, trước khi tôi làm xong pháp sự, mấy ngầy nay công chủ Tôn không cần tới đây nữa, miễn cho làm hỏng pháp sự thì lại có tai hoạ phát sinh.”

Tôn Siêu vội gật đầu không ngừng, e sợ trả lười quá chậm: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, mấy ngà nay tôi sẽ ở trong nhà chờ tin tức tốt cửa thiên sư, tuyệt không dám đi đâu!” Nghĩ xong lại cẩn thận nói: “Thiên sư, vậy tế đàn……?”

Diệp Trường Sinh bất động thanh sắc, trên mặt vẫn phong đạm vân khinh như cũ: “Không cần ông chủ Tôn lo lắng, lát nữa tôi tự có biện pháp về lấy, ngài ở trong nhà chờ tin tức của tôi là được..”

Ông chủ Tôn thấy Diệp Trường Sinh không muốn nhiều lời, trong lòng đánh giá cái này có lẽ là bí thuật đặc thù gì, lập tức không dám hỏi lại, lại liên tục nói chút lời hay, sau đó vội vàng dẫn tài xế lái xe trở về.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống người có chút nóng, Hạ Cửu Trọng đứng một bên nhìn người đang lon ton thu lại la bàn, nhàn nhạt nói: “Những lời vừa nãy của ngươi ——”

Diệp Trường Sinh cong môi chẳng hề để ý mà nói: “À, tôi lừa ông ta đó.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

Diệp Trường Sinh một lần nữa đeo ba lô đã thu thập xong lên vai, mở miệng nói: “Ngọn núi này thật ra vì có khí vận, phong thuỷ tốt nên mới có khoáng sản. Hơn nữa Tôn Siêu tướng mạo hiền lành, nửa đời trước làm không ít việc thiện, phúc trạch dài lâu, khu mỏ quặng này đối với ông ta mà nói, có gọi lầ chậu châu báu cũng không quá.”

Tầm mắt Hạ Cửu Trọng dừng trên khu mỏ trước mặt trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Nhưng nếu theo cách nói của Tôn Siêu, ngọn núi này đối với ông ta lại không phải là ngọn núi tốt.”

Diệp Trường Sinh nheo mắt cười cười, chậm rì rì nói: “Đó là bởi vì có người dùng biện pháp khác, mạnh mẽ mượn đi khí vận của cả ngọn núi này rồi.”

Hạ Cửu Trọng nhướn mi: “Ngươi phát hiện ra cái gì?”

Diệp Trường Sinh tự hỏi một lát, nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng, đột nhiên nói: “Anh biết bay không?”