Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 44: Thì ra là thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, dường như mới bắt đầu ngày mới không lâu, Tôn Siêu đã lòng nóng như lửa đốt dẫn tài xế tới dưới lầu khách sạn chờ Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng rời giường.

Chờ mãi chờ mãi, cho đến khi đồng hồ ở đại sảnh biểu thị tám giờ đúng, bọn họ mới nghe thang máy “Đinh” một tiếng, ngẩng đầu thì thấy hai người từ thang máy đi ra.

Diệp Trường Sinh nhìn thấy Tốn Siêu đã chờ ở đại sảnh thì hơi nhướng mày, chậm rãi đi qua, tầm mắt xẹt qua vài mẩu thuốc lá trong gạt tàn trên bàn, cười nói: “Ông chủ Tôn đợi lâu chưa?”

Tôn Siêu vốn định lắc đầu, nhưng đuôi mắt liếc thấy mẩu thuốc lá chính mình lưu lại, cũng không khỏi quẫn bách mà cười cười, dùng tay vỗ vỗ đầu mình nhíu mày: “Diệp thiên sư, ngài không biết đấy thôi, công trình này khởi công chậm một ngày, tôi phải bù tiền thêm một ngày. Mắt thấy số vốn ban đầu mà tôi đã tích góp mấy chục năm sắp tiêu hết, trong lòng tôi thật sự rất khổ.”

Diệp Trường Sinh cười cười, nhưng thật ra cũng không trêu đùa ông, cậu hướng về phía bên kia gật đầu mở miệng nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại xuất phát luôn nhỉ?”

Tôn Siêu tự nhiên là cầu còn không được, liên thanh nói mấy lần “xin mời”, vội đón hai người lên xe.

Đường đi đến khu mỏ có chút xóc nảy, Tôn Siêu ngồi đằng trước bị xóc đến hơi khó chịu, nhịn không được liền muốn nói vài lời với Diệp Trường Sinh ở ghế sau để điều hòa bầu không khí: “Diệp thiên sư, tôi nghe nói đêm qua hai người cố ý tìm lễ tân đổi phòng khác? Làm sao vậy, gian phòng kia phong thuỷ không tốt sao?”

Diệp Trường Sinh cười cười, đang định trả lời thì nghe thấy Hạ Cửu Trọng ngồi bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói: “Là Bản Tôn bảo cậu ta đi đổi.”

Tôn Siêu bị tầm mắt phảng phất có thể đâm vào xương cốt của Hạ Cửu Trọng đông lạnh đến run rẩy. Ông giật giật môi, vội vàng cười làm lành: “Ai nha, trách tôi trách tôi, không hỏi thăm trước yêu cầu của thiên sư và ngài. Nếu không thì giờ ngài nói yêu cầu cho tôi nghe một chút đi, trở về tôi sẽ an bài hợp tâm ý của ngài và thiên sư hơn?”

Hạ Cửu Trọng bỗng nhiên xốc mí mắt liếc ông, rõ ràng là đôi mắt thuần màu đen, nhưng thoạt nhìn lại hiện lên một tia màu đỏ tươi. Hắn hơi cong khóe môi, ý vị thâm trường nói: “Không có gì đặc biệt yêu thích, Bản Tôn và Diệp Trường Sinh chỉ cần giường trong phòng giường đủ lớn, chịu được lăn lộn là được.”

Diệp Trường Sinh khϊếp sợ nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng vừa mới phát ngôn một câu chấn động: “……”

“Sao vậy, đây không phải nguyên văn lời ngươi nói sao?” Hạ Cửu Trọng nửa rũ mắt cười như không cười đối diện với Diệp Trường Sinh, trong thanh âm ôn lương lại mang theo một tia trêu đùa như có như không: “Ngươi đã quên sao, thân ái?”

Diệp Trường Sinh giống như nuốt phải ruồi bọ, nhíu mày thật chặt, sau đó lại là lại chậm rãi cười cười, quay đầu đối mặt với Tôn Siêu đang khϊếp sợ, gật gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”

Môi Tôn Siêu khép khép mở mở một hồi lâu, rốt cuộc rất thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, dọc theo đường đi không dám nhiều lời nữa.

Ông đã bảo mà, một người chỉ bằng vào khí thế là có thể dọa người khác chết khϊếp thì sao có thể êm đẹp đi làm trợ thủ cho một người thoạt nhìn còn chưa thành niên chứ! Ừmn…… Thì ra là thế, thì ra là thế —— hóa ra chuyện lầ như vậy.

Chẳng qua, hắn tự xưng “Bản Tôn”, “Bản tôn” này rốt cuộc là xưng hô gì? Tôn Siêu không hiểu ra sao, trong lòng âm thầm cảm thán. Quả nhiên hai người đều không phải phàm nhân bình thường, ngay cả sở thích cũng đặc biệt như thế!

Ông nghĩ như vậy, đột nhiên lại nhớ đến ông chủ Vương có giao tình nhiều năm với mình. Lúc trước khi ông chủ Vương gọi điện thoại giới thiệu Diệp Trường Sinh cho Tôn Siêu, đã khen Diệp Trường Sinh đến mức trên trời dưới đất không có người thứ hai. Tôn Siêu âm thầm thở dài một hơi, mặc kệ thế nào, chỉ hy vọng hết thảy đều thuận lợi…… Bằng không cứ tiếp tục như này, ông sẽ thật sự phải tuyên cáo phá sản.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh:…… Em cảm thấy anh có điểm ngứa đòn.

Hạ Cửu Trọng: Hửm?
« Chương TrướcChương Tiếp »