Chương 42: Phong thuỷ không tốt

Diệp Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Tôn Siêu qua kính chiếu hậu, tùy ý hỏi: “Ông chủ Tôn cũng là hai năm gần đây theo kế hoạch chiêu thương của chính phủ mới chuyển tới trấn Thanh Sơn sao?”

Tôn Siêu thở dài một hơi nói: “Tôi chính là người địa phương ở đây, chẳng qua vào thập niên 80-90 thừa dịp cải cách mới ra ngoài xông pha, sau đó cũng kiếm lời một chút, nghĩ rằng đã phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, gốc của mình vẫn ở chỗ này, cho nên về lại đây. Nào biết ——”

Nói đến đây, ông tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút khó coi, chỉ là vừa mới định mở miệng, đã thấy tới nới rồi nên đem lời nói nuốt xuống, đẩy cửa xuống xe nhiệt tình nói: “Đồ ăn tôi đã gọi xong, đều là món đặc sắc của tiệm cơm này, tôi bảo đảm hai vị không thể nếm được hương vị chính tông này ở nơi khác đâu!”

Diệp Trường Sinh quay đầu lại cho Hạ Cửu Trọng một ánh mắt, vỗ nhẹ trên tay hắn một chút, sau đó cùng hắn xuống xe đi theo Tôn Siêu vào tiệm cơm.

Tôn Siêu không dẫn tài xế theo, chỉ đơn độc mang Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng vào phòng.

Đó là một phòng nhỏ trang hoàng lịch sự tao nhã, đồ trang trí bên trong cố ý làm theo phong cách Trung Quốc cũ, vách tường sử dụng cây trúc được khảm lên, bên trên treo mấy cái đèn l*иg tinh xảo, gió nhẹ thổi qua lảo đảo lắc lư, nhìn lên còn rất có vài phần ý nhị.

Đồ ăn bưng lên cũng rất tinh xảo. Tuy rằng hương vị không quá kinh diễm, nhưng thắng ở nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đều là các sản vật từ rừng mà ban ngày mới mua được từ thợ săn. Một bừa cơm này xác thật cũng coi như là có lộc ăn.

“Vừa rồi ở trên xe hình như ông chủ Tôn còn có chuyện chưa nói xong?” Diệp Trường Sinh sờ sờ bùng nhỏ hơi phồng lên vì ăn no của chính mình, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống. Cậu tự rót cho mình một chén trà, hơi nâng mắt mở miệng hỏi người ngồi đối diện.

Tôn Siêu nghe được lời nói của Diệp Trường Sinh cũng buông đũa xuống. Ông nhìn một bàm đầy đồ ăn mà mặt ủ mày ê nói: “Không gạt hai vị, tôi sầu vô cùng.”

Diệp Trường Sinh nâng chén trà nhìn Tôn Siêu: “Nơi này cũng không có người ngoài, ông chủ Tôn không bằng nói cho tôi biết?”

Tôn Siêu lại thở dài một hơi nói: “Vốn dĩ tôi ở bên ngoài kiếm được ít tiền, vừa lúc nghe được tin chính phủ muốn dẫn thường về xây dựng thị trấn, tôi mới nghĩ lúc này bỏ vốn lấy được quyền khai thác quặng thì có thể dựa vào chính sách phúc lợi để kiếm một chút, đồng thời cũng coi như là hồi báo quê nhà.

Nào biết phong thuỷ không tốt hay như nào, từ khi hạng mục khởi công nửa năm trước, không phải núi đất sạt lở thì chính là phát sinh đất đá trôi, vài lần như vậy làm chết mấy người công nhân rồi.

Quặng ngừng khai thác, còn chưa thu được chút nào đã phải bồi thường tiền tai nạn lao động và phí an ủi gia đình người chết. Sau lại có đủ loại lời đồn truyền ra trong trấn, nói là động chạm đến Sơn Thần trong núi, nên chúng ta cũng không dám tùy tiện khởi công, chỉ có thể thương lượng mời một thầy phong thủy đến xem.” Nói xong, ông cười cười rót một ly rượu cho Diệp Trường Sinh: “Ngài xem, tôi không phải đã nhờ người tìm được Diệp thiên sư ngài tới đây rồi sao.”

Diệp Trường Sinh cũng cầm ly rượu, chỉ nâng chén trà của mình lên nhấp một ngụm: “Ngài nói những điều này tôi đều hiểu, chỉ là chưa đến hiện trường xem thì tôi tạm thời không thể xác định tình huống được.”

Tôn Siêu lập tức ân cần nói: “Khách sạn của thiên sư tôi đã đặt tốt, tối nay ngài và trợ thủ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai, tôi tự mình tới đón hai người đến quặng mỏ xem xét, thiên sư thấy thế nào?”

Diệp Trường Sinh nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng, thấy trên mặt hắn cũng không biểu lộ ý kiến gì, liền gật đầu hơi giơ lên môi, thần sắc thong dong đáp ứng: “Cứ quyết vậy đi, sáng mai 8 giờ, ngài lại qua đây.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh chống cằm: Anh nói khi nào em mới có thể có thể trạng tương tự anh chứ?

Hạ Cửu Trọng lạnh nhạt: Em thấy sao?

Diệp Trường Sinh thở dài: Đầu thai cũng là kỹ thuật sống nha.