Lần này Diệp Trường Sinh phải đi trấn Thanh Sơn dị thường hẻo lánh, ngồi xe buýt từ thành phố A tới huyện dưới, lại vội vàng chuyến sang xe đường dài ngồi xóc nảy một tiếng, lăn lộn tới hớn 6 giờ tối, lúc này mới miễn cưỡng xem như tới trạm.
Nói là trạm nhưng cũng chỉ là một căn nhà lẻ loi bên đường cái. Diệp Trường Sinh dẫn theo Hạ Cửu Trọng xuống xe, đứng trước cửa mờ mịt nhìn vách núi cao ngất hai bên đường, nhất thời cảm thấy có chút không biết phải làm sao, thậm chí còn hoài nghi hai người bọn họ bị ném tới dị thế.
Nhưng cũng may cậu nghi hoặc không được bao lâu, đang lúc nhìn khắp nơi thì nghe thấy một tiếng ô tô nổ máy, sau đó một chiếc xe nhỏ màu đen từ bên cạnh đi qua, dừng trước mặt hai người.
Cửa sổ ghế phụ chậm rãi hạ xuống, một cái đầu ngó từ bên trong ra, nhìn nhìn, tầm mắt khóa trên người Hạ Cửu Trọng thân hình cao lớn khuôn mặt lạnh lùng, vừa thấy đã rất có lực áp bách, lập tức cười nịnh nói: “Ngài, ngài chính là…… vị thiên sư mà ông chủ Vương đã giới thiệu, Diệp Trường Sinh, Diệp thiên sư sao?”
Hạ Cửu Trọng không trả lời, chỉ dùng đuôi mắt cười như không cười liếc mắt sang Diệp trường Sinh đứng bên cạnh hắn có vẻ phá lệ nhỏ yếu.
Diệp Trường Sinh tự nhiên cảm nhận được sự trào phúng đến từ bên trong xe và bên cạnh mình, duỗi tay sờ sờ chóp mũi, thanh giọng giải thích: “Xin chào, tôi là Diệp Trường Sinh, vị này chính là trợ thủ đi theo tôi. Không biết phải xưng hô với ngài như nào?”
Người đan ông ục ịch trên ghế phụ hiển nhiên là sửng sốt một lát, đem tầm mắt gian nan dịch chuyển từ trên người Hạ Cửu Trọng chuyển qua trên mặt Diệp Trường Sinh, nhìn gương mặt bởi vì tàu xe mệt nhọc mà hơi tái nhợt, càng có cảm giác thiếu niên, khóe miệng cứng đờ: “Ai nha ai nha, trách tôi! Có mắt không thấy Thái Sơn! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, hóa ra vị thiên sư và ông chủ Vương giới thiệu lại trẻ như vậy!”
Duỗi tay làm bộ vỗ vỗ miệng mình, lại nhanh chóng xuống xe, giúp bọn họ mở cửa: “Hai người một đường lăn lộn lâu như vậy, mau lên xe, mau lên xe! Tôi đã sớm đặt tiệm cơm tốt nhất trên thị trấn để đón gió tẩy trần cho thiên sư rồi!”
Hạ Cửu Trọng tự nhiên sẽ không để ý tới sự nhiệt tình của người đàn ông, hắn hơi rũ mắt, tầm mắt lạnh băng dừng trên tay người đàn ông đang định vỗ hắn. Chỉ thấy người kia cứng lại, không tự chủ mà rùng mình, lúc này mới lạnh lùng mà câu môi dưới, vòng qua ông ngồi xuống ghế sau.
“Không cần để ý, trợ thủ của tôi có chút tính tình nhỏ.” Diệp Trường Sinh trong loại nhiệt tình này thật ra lại như cá gặp nước, duỗi tay vỗ vỗ vai người đàn ông, cười tủm tỉm lặp lại một lần: “Không biết phải xưng hô như nào?”
“Không sao không sao, người có bản lĩnh có ai là không có tính tình đâu.” Người đàn ông bị đông cứng tứ chi nhờ lời nói của Diệp Trường Sinh mà dần dần lấy về độ ấm, theo bản năng sờ cái trán mướt mồ hôi do bị Hạ Cửu Trọng dọa sợ, chà xát tay nhanh chóng móc ra một tấm danh thϊếp từ trong túi đưa qua: “Tôi họ Tôn, là chủ thấu công trình khai thác mỏ đồng ở trấn trên.”
Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn tên trên danh thϊếp, gật gật đầu: “Ông chủ Tôn.”
“Không dám nhận, không dám nhận, thiên sư gọi tôi lão Tôn là được.” Tôn Siêu kéo cửa xe ra, hơi nghiêng người cười nói: “Thời gian không còn sớm, vẫn là mau lên xe, chúng ta tới nơi thì vừa ăn vừa nói!”
Diệp Trường Sinh cất danh thϊếp đi, gật đầu lên tiếng, cũng chui vào ngồi bên cạnh Hạ Cửu Trọng.
Xe chạy dọc theo con đường này khoảng mười mấy phút, qua một ngã rẽ, trước mắt rốt cuộc bắt đầu xuất hiện các căn nhà, tuy rằng so ra kém xa phồn hoa trong thành thị, nhưng nhìn qua ít nhất không có hoang vắng giống lúc trước.
Tôn Siêu ngồi ở đằng trước tựa hồ chú ý tới tầm mắt phía sau, vội cười giải thích: “Trấn Thanh Sơn là một trấn nhỏ, trấn giống tên gọi, ba mặt là núi vây quanh, trừ bỏ núi thì cái gì cũng không có. Mấy năm trước không sửa đường, nơi này phong bế nên hơi nghèo khó chút, mấy năm nay chính phủ cũng ít nhiều tiêu tiền sửa đường thông ra bên ngoài, chậm rãi chiêu thương dẫn tư cũng bắt đầu phát triển hơn.”