Diệp Trường Sinh xé mở phong thư nhìn một chút, chỉ thấy bên trong phong thư hơi mỏng có một tấm thẻ ngân hàng, mặt sau có một đoạn mật khẩu được viết bằng bút bi ngay ngắn.
Hạ Cửu Trọng liếc nhìn cậu, cười như không cười: “Nhìn dáng vẻ ngươi, tựa hồ mục tiêu mua nhà lại tiến thêm một bước?”
Diệp Trường Sinh thở dài, tùy tay nhét tấm tyher vào lại phong thư, trên mặt dường như có chút buồn rầu. Cậu thở dài một hơi, thuận miệng đáp: “Ừ, hơn nữa số tiền này đại khái có thể mua hơn phân nửa cái WC đi.”
Hạ Cửu Trọng nhướng mày, nhìn Diệp Trường Sinh cau mày cẩn thận cất thẻ vàoba lô, không nói thêm gì nữa.
Giữa trưa là lúc dòng người dày đặc, khi ra khỏi khách sạn, cách đó không xa có một cái màn hình lớn đang chiếu kết quả về vụ án trẻ em mất tích mà cảnh sát có được —— bao gồm năm đứa trẻ trước đó đã báo án, cộng thêm mười ba bộ thi thể trẻ con bị phát hiện cùng lúc. Mà cách nơi chôn xác gần 3km, cảnh sát đã tỏa định nơi nghi phạm giam giữ và hành hạ nạn nhân đến chết. Nhưng khi cảnh sát chạy tới đó lại phát hiện nghi phạm đã chết một cách bất bình thường.
Nhưng điều đáng ăn mừng chính là, trong nhà nghi phạm cảnh sát tìm được một bé trai 6 tuổi vẫn còn sống. Người sống sót hiện đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện Nhân Dân số 1 tiến hành cấp cứu.
Diệp Trường Sinh đứng tại chỗ nhìn một lát, đáy mắt trái có gì đó chậm rãi di động, bỗng nhiên chỉ chỉ màn hình, nói với Hạ Cửu Trọng nói: “Anh xem, tôi đã nói kể cả chúng ta không ra tay thì đứa bé kia cũng được cứu trợ, không phải sao?” Cậu lôi kéo dây đeo ba lô, đúng lý hợp tình nói: “Người dân bình thường như chúng ta phải học cách tin tưởng chính phủ và lực lượng công an cảnh sát! Bằng không người nộp thuế mỗi năm phải nộp nhiều như vậy làm gì?”
Tầm mắt Hạ Cửu Trọng đảo qua đứa trẻ bị nhân viên y tế dùng cáng nâng lên xe cứu thương trên màn hình, lại chuyển qua trên người Diệp Trường Sinh đứng bên cạnh đang đĩnh đạc nói chuyện, tựa hồ nghiêm túc nhìn kỹ cậu: “Ngươi từng nộp thuế à?”
Diệp Trường Sinh nhớ lại hành vi của mình lần nào cũng áp bức tiền mặt từ người ủy thác, sờ sờ chóp mũi chột dạ nói: “…… Tránh thuế một cách hợp lý cũng là một môn học vấn.”
Hạ Cửu Trọng khinh thường cười lạnh ra tiếng.
“Được rồi được rồi, tôi trốn thuế còn không phải để sớm mua một căn phòng cho anh sao? Tôi cũng không dễ dàng mà!” Diệp Trường Sinh cảm thấy chính mình thập phần ủy khuất, duỗi tay ngăn cản một chiếc taxi, trong miệng lẩm bẩm: “Đã trì hoãn hai ngày rồi, thừa dịp còn chuyến xe đi trấn trên, chúng ta vẫn nên nhanh lên thôi!”
Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh thần thái phi dương, bộ dáng hết sức tích cực, hơi híp mắt, theo sát cậu cúi người ngồi vào taxi: “Là một ủy thác lớn sao?”
Diệp Trường Sinh nói một câu với tài xế “trực tiếp đi nhà ga”, sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng, khóe môi giương lên, lộ ra một hàm răng trắng như gạo nếp. Đuôi mắt cậu cong cong, hưng phấn giơ hai tay nắm chặt lên trước ngực: “Ủy thác này nếu thành công, thì không sai biệt lắm đủ mua một căn hai phòng ngủ của chúng ta rồi!”
Hạ Cửu Trọng nhìn bộ dáng tham tiền của cậu, cười như không cười mà nâng khóe môi: “Nếu ngươi nói như vậy, Bản Tôn sẽ chờ phòng ngủ mới của hai người chúng ta.”
Diệp Trường Sinh vui vẻ ghé vào cửa sổ xe, trong lòng tính toán khoản tiền lớn sắp tới tay có thể mua nhà ở khu vực nào trong trong thành phố X. Tính toán tới tính toán lui một hồi lâu mới rốt cuộc phát giác một chút không đúng.
Từ từ, nếu Hạ Cửu Trọng đã cho rằng cậu là lô đỉnh của hắn, ngay cả ngủ cũng phải dính với nhau, vậy bọn họ còn muốn mua phòng làm gì?
—— chẳng lẽ, dùng làm phòng tân hôn của hai người "thích sống chung" bọn họ sao?
Diệp Trường Sinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn sườn mặt tuấn mỹ vô trù của Hạ Cửu Trọng, chống cằm bắt đầu miên man suy nghĩ. Như vậy ngẫm lại thật ra có chút kích động nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh nghiêm túc: Em thật là một người tốt.
Hạ Cửu Trọng: Ừ.
Diệp Trường Sinh: Thật sự!
Hạ Cửu Trọng:…… Ừ.
Diệp Trường Sinh: Ủy khuất.jpg